500k tiền trông trẻ để con không hét lên trong cuộc họp

Chỉ với 500k, tôi có khoảng thời gian yên tĩnh giữa guồng công việc, con cái và áp lực hàng ngày.

Tâm sự giấu tên của một người mẹ đang sống tại Hà Nội khiến nhiều người quan tâm. 

Có những ngày tôi nhìn cuộc sống của mình mà thấy nó giống như một cái bàn có ba chân… bởi, chỉ cần một chân lung lay là cả cái bàn nghiêng ngả. Một chân là công việc, một chân là con cái, chân còn lại là tinh thần của tôi - vốn đã mỏng như tờ giấy. Đôi khi, chỉ cần con bỗng hét lên trong đúng lúc tôi đang họp, “cái bàn” đó sẽ đổ ngay lập tức. 

Tôi làm công việc văn phòng, phần lớn họp online. Trước khi có con, việc mở laptop và nói chuyện với sếp là chuyện đơn giản. Nhưng khi có một đứa trẻ ba tuổi chạy quanh nhà như cơn lốc nhỏ, mọi cuộc họp trở thành một thử thách tinh thần. 

Trẻ con không hiểu thế nào là “deadline”, “KPI”, hay “cuộc họp quan trọng”. Với con, thế giới xoay quanh cảm xúc. Vui thì hét, buồn thì khóc, chán thì phá đồ chơi, buồn ngủ thì đòi mẹ. Mà những cảm xúc đó hoàn toàn có thể xuất hiện đúng giây phút tôi cần tập trung nhất.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

 Có lần tôi đang trình bày mà con đột ngột hét lên vì tự tay làm rơi mất miếng bánh. Có lần khác, con chui thẳng vào lòng tôi khi camera đang bật, khiến sếp phải giả vờ không nghe thấy tiếng con vừa gọi mẹ vừa cười khanh khách. Những khoảnh khắc đó, nếu không phải khi đang bận thì mọi thứ đều thật dễ thương. Thế nhưng khi tôi đang phải “chạy KPI”, họp hành quan trọng, “căng như dây đàn” thì điều đó lại khiến tinh thần rất mệt mỏi. 

Do đó khi sắp đến một buổi họp quan trọng cuối tháng - buổi họp có thể ảnh hưởng trực tiếp đến hợp đồng của tôi, tôi biết mình không thể tiếp tục “đánh cược” vào việc con có hợp tác hay không. Chính vì vậy, tôi đã quyết định tìm thuê gấp một người giúp việc trong khoảng 2 tiếng để có người phụ trông con. 

Nghe thì vô lý nhưng thật ra nó hợp lý theo một cách rất đời sống: khi bản thân đã kiệt sức vì phải vừa họp vừa dỗ con bao nhiêu lần, tôi biết mình cần “mua” sự yên tĩnh.

Buổi trưa hôm đó, cô hàng xóm sang nhận trông bé. Con tôi lon ton theo cô, tay ôm con gấu bông yêu thích. Khi cánh cửa khép lại, sự im lặng bao phủ căn phòng khiến tôi ngỡ như mình đang bước vào một thế giới khác. Không tiếng đồ chơi va đập xuống sàn, không tiếng con hát ê a, không tiếng mếu máo vì muốn ăn thêm bánh. Chỉ có yên tĩnh. Một loại yên tĩnh hiếm có mà khi làm cha mẹ, tôi mới cảm nhận được giá trị của nó.

Tôi ngồi xuống bàn, hít một hơi thật sâu. Đã lâu lắm rồi tôi không tập trung được trọn vẹn như vậy. Vừa mở laptop, tôi đã thấy đầu óc mình nhẹ hẳn. Không phải căng tai nghe xem con có đang phá gì ở ngoài. Không phải canh chừng từng phút để xem có tiếng hét nào bất ngờ vang lên. Không phải thót tim mỗi khi nghe tiếng động lạ.

Cuộc họp bắt đầu. Lần đầu sau nhiều tháng, tôi trình bày mạch lạc từ đầu đến cuối. Tôi lắng nghe đồng nghiệp, ghi chú các ý quan trọng, trao đổi với sếp bằng giọng điềm tĩnh. Không còn chuyện bật micro rồi tắt liên tục, không còn gián đoạn vì phải chạy ra dỗ con. Tôi có thể tập trung hoàn toàn vào công việc, thứ mà trước đây tôi tưởng mình vẫn làm “ổn”, cho đến khi nhận ra mình đã phải chia đôi trí não quá lâu rồi.

Đến khi cuộc họp kết thúc, tôi ngồi lại vài giây, không phải vì mệt mà vì… sung sướng. Một loại sung sướng mà chỉ những người vừa trải qua nhiều tháng họp trong tiếng con khóc mới hiểu. Tôi nhìn vào ghi chú, nhìn lại cách mình trình bày, và lần đầu tiên sau lâu lắm, tôi cảm thấy mình làm tốt. Thật sự tốt. Không phải cố gắng trong mệt mỏi, mà là tốt theo đúng năng lực của mình.

Hai tiếng trôi qua nhanh đến mức tôi tiếc nuối khi nghe tiếng gõ cửa. Con tôi trở về, mặt dính snack, tay còn ôm gấu bông. Nhìn con tươi cười, tôi cảm thấy ấm lòng. Tôi đưa cô giúp việc 500k - một khoản tiền mà người ngoài có thể thấy “phí phạm”, nhưng với tôi, đó là sự đầu tư cần thiết.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Vì thật ra, làm cha mẹ trong một xã hội đầy áp lực này không phải chuyện đơn giản. Chúng ta vừa phải cố giữ công việc ổn định, vừa phải dạy con, chơi với con, vừa phải chăm sóc bản thân - một việc mà nhiều phụ huynh đã quên mất. Nhiều ngày, tôi cảm thấy mình giống như một chiếc điện thoại bị cắm sạc bằng dây đã lỏng. Vẫn chạy, nhưng lúc nào cũng lo sập nguồn.

Tôi từng nghĩ “tự làm được thì tự làm”, nhưng đến lúc tinh thần kiệt quệ và công việc ảnh hưởng rõ rệt, tôi hiểu rằng không ai đủ siêu nhân để làm tất cả mọi thứ cùng lúc. Có những lúc, cần phải nhờ người khác giúp. Cần phải chi tiền. Cần phải chấp nhận rằng sự bình yên của mình cũng đáng được ưu tiên.

500k hôm đó không chỉ mua cho tôi hai tiếng yên tĩnh. Nó mua cho tôi sự tự tin trong cuộc họp, mua cho tôi cảm giác được làm việc như chính mình, mua cho tôi một tâm trí không bị kéo căng thêm. Và quan trọng nhất nó mang lại cho con tôi một phiên bản mẹ bình tĩnh hơn, vui vẻ hơn vào buổi chiều.

Tôi không muốn ngày nào cũng phải chi tiền để đổi lấy sự yên lặng. Tôi chỉ mong mình có thêm nhiều ngày mà tinh thần không bị bào mòn bởi sự quá tải. Mong mình có thể vừa nuôi con, vừa nuôi dưỡng chính mình. Mong mình có thể tiếp tục làm việc, tiếp tục sống, mà không phải đánh đổi quá nhiều thứ thuộc về sự bình yên.

Và nếu sau này ai hỏi tôi: “500k cho hai tiếng yên tĩnh có đáng không?” Tôi sẽ mỉm cười và trả lời rất thật lòng: “Có những lúc, nó còn rẻ”. 

Hải My