![]() |
Chị Hứa Thị Hải Vân (Váy trăng) cùng mẹ là bà Đồng Thị Kim |
Sinh năm 1982 tại Sóc Sơn (Hà Nội), chị Hứa Thị Hải Vân lớn lên cùng những cuộc hẹn bệnh viện kéo dài. Từ thuở nhỏ, chị được chẩn đoán mắc tan máu bẩm sinh (thalassemia) căn bệnh di truyền buộc người bệnh phải truyền máu định kỳ để duy trì sức khỏe. Những đợt truyền nối tiếp nhau, những ngày mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần tưởng như có lúc khép lại mọi cánh cửa tương lai. Nhưng giữa giông bão, chị Vân chọn cách đi tiếp.
Hành trình ấy không chỉ có y học nâng đỡ, mà còn có một điểm tựa bền bỉ: gia đình. Cha của chị, một phi công chiến đấu, đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Sự mất mát lớn lao ấy để lại khoảng trống không gì bù đắp, nhưng cũng trở thành di sản tinh thần, ý chí, kỷ luật và lòng can trường của người lính. Với chị Vân, ký ức về cha là ngọn lửa âm ỉ nhắc mình không đầu hàng.
Đi cùng chị qua năm tháng là người mẹ tảo tần Cô Đồng Thị Kim. Từ những ngày đầu loay hoay giữa bệnh án, lịch hẹn, cho đến từng lần ngồi ghế chờ ngoài phòng truyền máu tại Bệnh viện Huyết học, mẹ luôn ở đó lặng lẽ, chắc chắn. Sự có mặt, cái nắm tay, lời động viên dịu dàng của mẹ giúp những giờ dài trở nên bớt nặng nề, giúp nỗi sợ hóa thành bình thản. Tình mẫu tử, theo cách giản dị nhất, đã nâng chị Vân đứng dậy sau mỗi cơn mỏi mệt.
Sống chung với bệnh tật đồng nghĩa với việc học cách thích nghi, sắp xếp nhịp sống theo lịch điều trị, giữ gìn sức khỏe để còn làm việc và mưu sinh. Chị Vân không để mình mắc kẹt trong những giới hạn. Từng bước một, chị chọn con đường tự lập: tự kinh doanh, chủ động tạo thu nhập và tự nuôi sống bản thân. Không dừng lại ở đó, chị mở rộng vòng tay, hướng dẫn và tạo công ăn việc làm cho những người có hoàn cảnh khó khăn tại địa phương những người dễ bị bỏ lại phía sau vì sức khỏe, điều kiện gia đình hay biến cố cuộc đời.
Câu chuyện của chị không phải là phép màu tức thì, mà là tổng hòa của kiên trì và yêu thương. Kiên trì để giữ kỷ luật điều trị, để bền bỉ theo đuổi công việc dù thể lực có lúc không cho phép. Yêu thương để biết dựa vào nhau mà đi, dựa vào mẹ, vào ký ức về người cha anh hùng, và rồi tiếp tục nâng đỡ những phận đời khác bằng việc làm, bằng niềm tin rằng ai cũng xứng đáng có cơ hội.
“Ánh sáng trong giông bão” cụm từ được nhắc đến khi kể về chị Vân không phải ánh sáng rực rỡ, mà là thứ ánh sáng bền bỉ, đủ ấm để soi qua những ngày dài mưa gió. Từ một bệnh nhi yếu ớt ngày nào, chị trở thành người truyền cảm hứng bằng chính sự bình tĩnh, tự lập và tinh thần sẻ chia.
Từ bệnh viện đến cuộc sống mưu sinh, từ nỗi đau riêng đến sự sẻ chia cộng đồng, chị Vân đã chứng minh rằng nghị lực và tình thương có thể biến những khép chặt thành cánh cửa mở. Và bên kia giông bão, luôn có ánh sáng dành cho những ai không bỏ cuộc.
"Bệnh viện đồ da" - điểm tựa cho những người yếu thế
Xưởng đồ da duy nhất tiếp nhận anh em đường phố, trẻ lang thang, nạn nhân buôn người làm lại cuộc đời