20 năm trước, lúc tôi còn học tiểu học, bố đã bỏ đi cùng một người phụ nữ khác. Tôi vẫn còn nhớ cảnh bố ôm túi quần áo, dứt khoát hất tay chị em tôi ra rồi chở người đàn bà kia đi. Mẹ tôi đứng đó, bà khóc nhưng không níu kéo, không van xin. Bố đi rồi, mẹ một mình bươn chải đủ thứ nghề để nuôi nấng chị em tôi thành người. Có lần, vì kiệt sức mà mẹ ngất xỉu ở ngoài đường, được cô hàng xóm tốt bụng đưa vào nhà chăm sóc. Biết hoàn cảnh gia đình tôi, cô ấy cho mẹ làm giúp việc trong nhà theo kiểu bán thời gian để kiếm thêm thu nhập.
Tốt nghiệp cấp 3, tôi đậu đại học nhưng đành nghỉ để đi làm, kiếm tiền nuôi em trai. Gia đình tôi không bao giờ nhắc đến bố nữa. Chúng tôi xem như ông đã mất rồi và chúng tôi chỉ có mẹ mà thôi. Có tiền, tôi mua quần áo, đồ ăn ngon cho mẹ; bù đắp lại quãng thời gian cực khổ trước kia của bà.
Hiện tại, tôi đã lấy chồng, cuộc sống cũng khá giả và êm đềm. Cuối tuần, vợ chồng tôi lại về nhà sum họp với em trai và mẹ. Em tôi chưa lấy vợ, đang làm ở công ty nước ngoài, lương rất khá. Chị em tôi đã xây nhà mới, mua nội thất đầy đủ và chăm sóc mẹ rất tốt. Ở xóm, ai cũng bảo chúng tôi là những đứa con hiếu thảo. Họ càng khen ngợi mẹ tôi nhiều hơn vì họ biết, bà đã từng vất vả, cay đắng đến thế nào mới nuôi được chúng tôi lớn khôn.
Bố trở về sau 20 năm biệt tích khiến tôi choáng váng. (Ảnh minh họa) |
Tối qua, em trai gọi điện cho tôi, giọng tức tối bảo tôi về nhà gấp. Tôi vội vã trở về nhà và bàng hoàng khi thấy người đàn ông ngồi trên ghế đá ở sân nhà. Ông ấy chẳng phải ai khác mà chính là bố tôi, giờ đã hom hem, gầy sọp, đầu tóc bạc trắng. Thấy tôi, ông gọi con gái nhưng tôi không trả lời.
Em tôi bảo ông ấy tự tìm về nhà sau 20 năm bỏ đi biệt tích, trên người chỉ có vài trăm nghìn và chiếc xe máy cà tàng. Ông ấy nói hối hận vì đã bỏ rơi chị em tôi, giờ trở về thăm và muốn nhận lại con, cháu. Mẹ tôi vì sự xuất hiện đột ngột của ông ấy mà hoang mang tới ngất xỉu, em tôi phải dìu bà vào phòng nằm nghỉ.
Đối diện với bố, tôi chỉ có hận chứ không còn tình thương nữa. Em tôi định đuổi ông ấy đi thì mẹ lại gọi chúng tôi vào nói chuyện. Mẹ nói ông ấy đã hết chỗ đi rồi, dù sao ông cũng là bố của chúng tôi, chị em tôi nên nhận ông về chăm sóc cho tròn chữ hiếu. Mẹ sẽ đến ở nhà vợ chồng tôi để tránh mặt ông.
Em tôi không đồng ý nhưng thấy mẹ khóc thì lại mềm lòng. Chúng tôi cho ông vào nhà, mua cho ông bộ đồ mới. Hiện tại, mẹ đang sống ở nhà tôi. Nhưng tôi biết, đây chỉ là cách tạm thời vì chị em tôi vẫn không chấp nhận được sự phản bội và vô trách nhiệm của bố. Hay chúng tôi gửi ông đến viện dưỡng lão và chu cấp tiền hàng tháng, cũng coi như hoàn thành chữ hiếu rồi?
Nhìn đống thuốc bổ đặt trên bàn, tôi ngao ngán thở dài còn chồng vò đầu bứt tóc trong khổ sở
Chúng tôi không biết phải thông báo chuyện này với mẹ như thế nào để bà khỏi sốc?