Trước đây, vợ chồng tôi sống chung với bố mẹ chồng nhưng không được ông bà coi trọng. Trong mắt bố mẹ, chỉ có anh chồng và chị dâu mới thật sự là "con". Sự thiên vị rõ rệt đến mức khiến tôi tủi thân, khóc suốt. Trong bữa cơm, mẹ chồng luôn để dành những món ngon cho chị dâu. Vợ chồng tôi chỉ ăn cơm với canh hoặc rau, trứng luộc. Ngày có đám giỗ, tôi làm sấp mặt từ sáng sớm đến tận khuya mà vẫn không được mẹ chồng khen ngợi. Có lẽ do tôi không có việc làm, không kiếm ra tiền nên mới thế.
Khi tôi tìm được việc làm, cũng ngày đi làm 8 tiếng nhưng về nhà là nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp. Chị dâu sinh con, tôi là người chăm sóc chị ở cữ. Còn tôi sinh con, bố mẹ chồng để vợ chồng tôi tự lo liệu với nhau. Đỉnh điểm uất ức là khi bố chồng tuyên bố với chồng tôi rằng: "Nhà đất này là của anh chị mày, vợ chồng mày đừng có mơ tưởng đến".
Tôi về nhà, khóc kể với bố mẹ và anh chị. Ai cũng giận, cũng tức. Cả nhà góp tiền, cho vợ chồng tôi 300 triệu, chúng tôi có sẵn 200 triệu nữa. Bố mẹ tôi cho mảnh đất, thế là đủ xây căn nhà riêng. 2 năm nay, thỉnh thoảng tôi mới về nhà chồng vì vẫn còn giận chuyện cũ. Nhưng mỗi lần chồng tôi từ bên ấy về đều tâm sự, bảo anh chị đối xử với bố mẹ không tốt. Ông bà phải làm việc nhà, giữ cháu mà còn bị con trai nói xỉa xói. Hình như bố mẹ chồng cũng hối lỗi nên mỗi lần tôi về chơi, ông bà đều rất mừng.
Tôi không chấp nhận chuyện chồng đưa bố mẹ về chăm sóc. (Ảnh minh họa) |
Tối qua, chồng tôi ngỏ ý muốn đưa bố mẹ về chăm sóc. Anh nói bố đang bệnh mà anh trai bỏ bê, không mua thuốc cho ông uống, cũng không đưa ông đi khám. Anh lo lắng, nếu để bố mẹ ở đấy, sợ ông bà sẽ vất vả, khổ sở.
Tôi khá bất ngờ khi nghe chồng nói thế. Anh rõ ràng biết tôi vẫn chưa quên được chuyện cũ, chưa quên được cách ông bà từng đối xử với tôi. Vậy mà vẫn muốn đưa họ về chăm sóc?
Tôi nhắc lại câu tuyên bố trước đây của bố chồng. Tôi cũng nói luôn ngôi nhà đang ở là của anh chị vợ góp tiền xây cho. Mảnh đất đang ở là của bố mẹ vợ cho chứ chẳng phải đất do vợ chồng tự mua. Anh chồng nhận nhà đất của bố mẹ thì phải tự chăm sóc, tôi sẽ không đồng ý chuyện đưa ông bà về đây.
Chồng tôi buồn bã bỏ vào phòng. Từ hôm qua đến nay, tôi thấy anh cứ thất thần, tâm trạng ủ rũ. Tôi thương chồng nhưng vẫn giận bố mẹ chồng. Không đưa ông bà về chăm, chồng tôi sẽ không yên tâm. Đưa về đây thì tôi nuốt không trôi cục tức này. Phải làm sao mới đúng đắn nhất đây?
Nghe chồng nói với đồng nghiệp là thương vợ nhất, tôi đỏ hoe mắt, vừa xúc động vừa sợ hãi tột cùng
Nếu chồng biết những bí mật về quá khứ của tôi, liệu anh có còn yêu thương tôi như bây giờ?