Gần 60 tuổi, tôi mới nhận ra mình đã để con trai lớn lên trong cô độc đến như thế nào

Nhìn cách con trai đồng hành cùng cháu nội, bà mẹ U60 mới hiểu rất nhiều năm tháng trước, mình đã sai lầm thế nào.

(Bài viết theo tâm sự của 1 bà mẹ chia sẻ trên trang cá nhân của mình)

Tôi đã bước sang tuổi gần 60, sức khỏe thì vẫn tốt lắm nhưng tóc cũng đã nhiều sợi bạc. Giờ đây, khi bồng bế hai đứa cháu nội, tôi mới có thời gian ngồi ngẫm lại những năm tháng đã đi qua và tự hỏi: mình đã làm trọn vẹn thiên chức làm mẹ hay chưa?

Ngày xưa, gia đình tôi chẳng khá giả gì. Chồng đi làm xa, còn tôi ở nhà vừa gánh việc nhà cửa con cái vừa lo cơm áo. Con trai tôi lớn lên trong cảnh bố mẹ lúc nào cũng tất bật, bữa cơm chung cũng hiếm hoi, có thì cũng vội vội vàng vàng. Tôi cũng như nhiều ông bố bà mẹ khác, nghĩ rằng phải cố gắng mà làm, cố mà kiếm tiền lo cho con học hành, lo bữa ăn, bộ quần áo... chứ không thể để con thua kém với đời. Nhưng càng nhìn lại, càng thấy lòng mình chùng xuống. Đến khi cháu nội tôi ra đời thì có nhiều thứ khiến tôi phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều.

Hồi con còn học cấp một, nhà trường tổ chức họp phụ huynh, tôi đi thì ít, vắng thì nhiều. Có khi bận ca làm, có khi mệt quá, tôi nghĩ: thôi lần sau đi cũng được, mình đi nhiều hay ít thì cũng chỉ để nghe thầy cô dặn dò, đâu có gì quá quan trọng. Nhưng tôi đã quên mất một điều: cái mà con mong không phải những lời nhận xét của giáo viên, mà là ánh mắt tìm kiếm một người thân trong lớp học đông đúc ấy. Bao nhiêu lần con trai tôi đã ra về trong im lặng, bởi khi thầy cô đọc danh sách phụ huynh có mặt, tên con lại vắng.

Gần 60 tuổi, tôi mới nhận ra mình đã để con trai lớn lên trong cô độc đến như thế nào

Giờ đây, con trai tôi đã làm cha. Tôi thấy nó xin nghỉ việc buổi sáng, giọng điệu có chút khúm núm khi nói chuyện xin phép sếp, tôi có nói để mẹ đưa cháu đi cũng được nhưng con trai tôi không đồng ý, nó muốn tự mình đưa con đi học vào buổi tựu trường đầu tiên trong đời - thứ mà nó không có được khi còn bé. Tôi nhớ chứ, ngày xưa ấy, tôi đã không làm được điều đó cho con. Cái khoảnh khắc ấy, tôi vừa xót xa, vừa cảm động. Xót vì con từng chịu thiệt thòi, cảm động vì chính những thiếu hụt tuổi thơ đã khiến nó biết cách bù đắp cho con gái mình.

Nhiều khi tôi tự hỏi, ngày ấy liệu tôi có lựa chọn nào khác? Nếu dành thời gian cho con, thì lấy cái gì ra mà ăn? Nếu dám bỏ một ngày công thì con lại thiếu một bộ quần áo, bữa ăn cũng đạm bạc hơn. Tôi và nhiều bậc phụ huynh cùng thế hệ, đều mắc kẹt giữa hai lựa chọn: hoặc vùi đầu vào lao động để con không thiếu thốn vật chất, hoặc dành thời gian cho con mà chấp nhận sống trong sự tằn tiện, túng thiếu. Cuối cùng, đa phần chúng tôi chọn làm lụng, với niềm tin rằng “có tiền là con đủ đầy”. Nhưng giờ nhìn lại, hóa ra cái mà con cần nhất không chỉ là bát cơm, mà còn là sự hiện diện của cha mẹ.

Tôi nhớ có lần con trai lên lớp 9, nó tham gia một cuộc thi học sinh giỏi cũng có giải mang về, nó muốn tôi có mặt trong buổi vinh danh của nhà trường. Tôi cũng chỉ có thể nói là không đến được mà còn vô tâm không giải thích cho con vì sao mà mẹ không tới. Và thế là tôi không biết hôm đó con tôi trông ra dáng thế nào, có run không, có bạn nào cổ vũ cho con không. Mãi đến khi thấy con gái nó đứng trên sân khấu tập múa và con trai tôi ngồi dưới quay phim chụp ảnh không bỏ sót khoảnh khắc nào, tôi mới thấy có những điều dù biết chẳng thể làm khác đi nhưng vẫn khiến con người ta ân hận.

Có lẽ, thế hệ chúng tôi ai cũng có những nỗi niềm như vậy. Chúng tôi lao mình vào vòng xoáy mưu sinh, nghĩ rằng làm thế là thương con, nào hay vô tình để lại những khoảng trống không gì bù đắp được. Con cái lớn lên, không trách móc, nhưng tuổi thơ của chúng có những khao khát không bù đắp được nữa. Đến khi làm ông bà, nhìn con chăm chút cho cháu, chúng tôi mới thấy thấm thía những gì mình từng bỏ lỡ.

Giờ đây, tôi chẳng thể quay lại quá khứ để bù đắp cho con trai. Tôi chỉ biết yêu thương nó bằng một cách khác: thương cháu, đỡ đần con trong những việc nhỏ. Đây là cách tôi chọn để xin lỗi con vì những năm tháng tuổi thơ của con không trọn vẹn. Và cũng mong con hiểu, những bậc làm cha làm mẹ như tôi, chẳng phải không muốn đồng hành, mà chỉ là khi ấy, giữa bao chật vật của đời sống, chúng tôi không đủ sức để chọn cả hai.

Mộc Thanh

Trước khi xuống tiền mua nhà, bạn đã trả lời được 10 câu hỏi này chưa?

Trước khi xuống tiền mua nhà, bạn đã trả lời được 10 câu hỏi này chưa?

Mua nhà là một trong những quyết định tài chính lớn nhất trong đời, vì vậy bạn cần đặt những câu hỏi quan trọng để đảm bảo rằng bạn sẽ chọn đúng căn nhà lý tưởng.