Khi người thân không tròn vai

Sẽ tới một lúc nào đó trên hành trình chữa lành tổn thương với gia đình, bạn sẽ học cách chấp nhận mỗi người có hành trình của riêng họ.

Tôi về nhà 10 ngày, ba đi ngang qua nhà chỉ hất mặt lên một chút để tỏ ý chào tôi. Và cuộc gặp gỡ chỉ diễn ra trong tích tắc như thế.

Tôi ngạc nhiên sao cuối năm không ngồi ăn chung được một bữa. Nhưng mọi người bảo ông ăn riêng. Ông đang sống trong căn nhà khác của má chỉ cách đó vài bước chân nhưng không bước vào nhà nơi má và các em ở.

Bất giác tôi nhớ đến hình ảnh bố của người yêu cũ. Lần đầu đến nhà anh, tôi cũng đã ngạc nhiên sao bố không ăn cùng mà cứ ở một góc với không gian riêng của ông. Thực ra thì như vậy cô đơn lắm và cũng khiến những người xung quanh không thoải mái. Nó thiếu đi sự ấm áp, gắn kết. Là họ tự tách biệt với người khác thôi.

Tranh minh họa: Tào Linh.
Tranh minh họa: Tào Linh.

Và những giây phút cuối đời, khi biết mình bị ung thư chẳng còn sống được bao lâu, bố anh ấy đã gọi tôi và người yêu trở về nhà để nói câu xin lỗi để nói rằng chỉ cần gia đình bình an. Ngày hôm đó tôi đã khóc thật nhiều khi ngồi ăn chung bữa ăn cuối cùng với ông. Tôi khóc cho một con người lầm lạc cuối cùng cũng đã nhận ra bản thân đã sống sai thế nào nhưng còn sống được bao lâu để tận hưởng sự bình yên trong tâm hồn, để có thể làm điều gì đó cho những người xung quanh mình?

Ba tôi những giây phút cuối đời liệu có ngộ ra được như bố anh ấy không tôi không biết. Mà tôi chỉ thấy ông đáng thương, khi sống cuộc sống tự làm khổ mình và người khác.

Tôi không can thiệp được, chỉ có thể nhìn và quan sát.

Sẽ tới một lúc nào đó trên hành trình chữa lành tổn thương với gia đình, bạn sẽ học được cách phân biệt biệt nghiệp và cộng nghiệp của từng thành viên.

Bạn sẽ học cách chấp nhận mỗi người có hành trình của riêng họ. Họ sẽ có cách thể hiện cuộc sống không mang tính xây dựng, hàn gắn.

Nhưng đừng để họ ảnh hưởng đến mình theo hướng tiêu cực.

Dù là người trong gia đình nhưng mỗi người vẫn có cuộc sống của riêng họ.

Tôi có cuộc sống của mình ở Đà Lạt, chỉ ghé về nhà chơi và quan sát nghiệp lực ở nhà má. Đại loại vậy.

Tôi không để ai khiến mình phải mệt, phải có một điểm dừng nhất định. Bởi vì suy cho cùng những điều mắt thấy tai nghe ấy sẽ phản ánh nội tâm mình. Mình có đủ trí tuệ để bình an khi ở trong vòng xoáy đó không.

Chỉ là như vậy thôi. Thương nhưng tách bạch từng dây nhợ ở đó.

Không đòi hỏi gì thêm. Hãy tự mình thoát ra khỏi vô minh khổ đau…

Vân Anh

Hãy biết ơn những khổ đau để trân trọng hơn những yêu thương trong đời

Hãy biết ơn những khổ đau để trân trọng hơn những yêu thương trong đời

Hạnh phúc sẽ đến khi trong tim ta vẫn không ngừng nuôi hi vọng bằng những mơ mộng thẳm sâu những bất cần ngoài kia…