6 tháng trước, tôi vẫn còn là một người phụ nữ sợ hãi chuyện mất chồng, ám ảnh chuyện bị chồng phản bội. Nên tôi luôn tìm cách để giữ chồng bên cạnh, tôi quản lý anh gắt gao đến mức bố mẹ tôi cũng phải lên tiếng bênh vực con rể.
Chồng tôi không được đi đâu mà không có vợ đi cùng. Thậm chí khi đi họp lớp đại học, anh cũng phải đưa tôi đi chung và ngồi chung. Chỉ cần anh có một dấu hiệu nào "bất ngờ", tôi sẽ ràm anh nguyên cả tuần sau đó. Lâu dần, chồng không còn hào hứng chuyện đi đâu nữa. Điện thoại, facebook, zalo, tiktok của anh đều do tôi đặt mật khẩu và kiểm tra thường xuyên. Anh nói tôi giống như "quản giáo", còn anh là "tù nhân" vì anh không còn sự tự do cơ bản nữa. Có lần, chúng tôi suýt ly hôn vì chồng tôi ức chế, bảo không sống nổi với bản tính đa nghi, ghen tuông của vợ.
Biết mình đang đi quá xa nhưng không hiểu sao, lúc nào tôi cũng có cảm giác thiếu an toàn. Dù chồng luôn khẳng định bản thân chung thủy, chỉ yêu mình tôi, tôi vẫn không tin tưởng anh.
Chị đồng nghiệp "khai sáng" giúp tôi khiến tôi thay đổi bản thân thay vì giữ chồng. (Ảnh minh họa) |
6 tháng trước, tôi trút nỗi lòng tâm sự với một chị đồng nghiệp lớn hơn tôi 8 tuổi. Chị ấy mới chuyển đến công ty nhưng rất uy tín, nhẹ nhàng, từng trải. Nghe tôi kể, chị phá lên cười, bảo tôi dại quá. Chị nói một câu mà tôi như được khai sáng: "Đàn bà giữ chồng là dại, phải hờ hững một chút, khêu gợi một chút, nửa gần nửa xa thì chồng mới thích thú. Phải để chồng giữ mình chứ ai đời đi giữ rịt chồng bên cạnh làm gì? Càng làm thế, chồng càng chán nản hơn".
Tôi làm theo. Về nhà tôi tự động bảo chồng đổi mật khẩu facebook, điện thoại,... Tôi sẽ không kiểm soát, quản lí anh nữa. Tôi khuyến khích chồng đi chơi với bạn bè mà không khó chịu hay đòi đi cùng. Ngày nghỉ, tôi để anh tự do đi đá bóng thay vì chở tôi về nhà ngoại. Tối nào chồng thông báo đi nhậu, tôi "ok" phát một, chẳng nghĩ ngợi hay chèo kéo anh ở nhà. Ban đầu, tôi cũng khó chịu lắm nhưng sau lại thấy bản thân được tự do, thoải mái, tinh thần vui vẻ hơn trước. Thay vì giữ chồng, tôi lại đầu tư cho bản thân từ việc mua quần áo mới, đổi kiểu tóc, làm nail,...
Nhưng chồng tôi lại cảm thấy khó hiểu và hoang mang. Anh bám vợ hơn, cứ theo hỏi sao tôi lại thay đổi? Tôi còn cảm nhận rõ rệt chồng đang sợ mất vợ, thường xuyên "đòi hỏi chuyện ấy" hoặc chủ động về nhà sớm, đưa tôi đi chơi - điều mà trước đây anh ấy ít khi làm. Câu nói của chị đồng nghiệp đúng là "bí kíp" ngàn vàng của tôi mà.
Rửa mặt làm bắn nước lên gương trong phòng tắm là tôi sẽ "lĩnh đủ" với chồng
Tôi yêu chồng mình nhưng cũng khá sợ tính cách của anh.