Nghĩa tình từ một chữ “thương”
Em Hưng, học sinh Trường THCS Lĩnh Nam (quận Hoàng Mai, Hà Nội), mồ côi cha mẹ từ sớm, sống cùng bà ngoại đã già yếu. Nỗi lo lớn nhất của em là một ngày nào đó, sẽ phải dừng lại con đường học vấn vì không còn khả năng tiếp tục.
Nhưng rồi, em đã gặp cô Dương Yến Linh – giáo viên của trường THCS Lĩnh Nam. Từ sự cảm mến dành cho một cậu học trò nhỏ luôn lạc quan, hoạt bát dù cuộc sống nhiều thiếu thốn, cô Linh quyết định trở thành “mẹ đỡ đầu” cho Hưng, âm thầm hỗ trợ và tiếp thêm động lực để em tiếp tục đến trường.
“Dù hoàn cảnh như vậy, nhưng Hưng rất sáng, rất vui tươi, nhanh nhẹn hoạt bát. Đó là điều tôi rất nể phục. Em vẫn giữ được sự hồn nhiên, đó là lý do tôi muốn giúp đỡ để em không bị thiệt thòi so với các bạn.” – cô Dương Yến Linh chia sẻ.
![]() |
Cô Dương Yến Linh – giáo viên của trường THCS Lĩnh Nam, quận Hoàng Mai, TP Hà Nội |
Không chỉ giúp đỡ học sinh trong trường, nhiều giáo viên tại quận Hoàng Mai còn sẵn sàng hỗ trợ cả những em nhỏ vùng sâu, vùng xa. Cô Lưu Thúy Hằng – giáo viên Trường THCS Thanh Trì (quận Hoàng Mai, Hà Nội) là một ví dụ điển hình. Cô đã nhận “nuôi” 3 em học sinh ở các tỉnh miền núi thông qua chương trình thiện nguyện “Nuôi em”.
“Chúng tôi không chỉ dạy học mà còn mong muốn mọi trẻ em đều có cơ hội đến trường, được học tập và sống trong môi trường tốt nhất. Vì vậy, nhiều cô giáo trong trường cũng tham gia chương trình để lan tỏa yêu thương.” – cô Lưu Thúy Hằng bộc bạch.
![]() |
Cô Lưu Thúy Hằng – giáo viên Trường THCS Thanh Trì (quận Hoàng Mai, Hà Nội) |
Tình mẹ không từ máu mủ
Câu chuyện cảm động khác đến từ cô giáo Nguyễn Thu Hằng – giáo viên Trường Tiểu học Yên Sở (quận Hoàng Mai, Hà Nội). Trong một chuyến đi công tác lên Lai Châu, cô gặp em Nguyễn Thị Ngọc Diệp – cô bé người dân tộc Thái Trắng, có hoàn cảnh khó khăn và sống cùng bà ngoại. Cảm thương trước hoàn cảnh và nghị lực của em, cô Hằng quyết định đưa Diệp về Hà Nội nuôi dạy như con ruột.
“Mẹ dạy con nhiều thứ, từ cách ăn, nói, đi đứng đến cả cách ứng xử với người lớn. Khi con buồn, mẹ luôn an ủi, tâm sự. Từ khi được về đây, con thấy rất hạnh phúc.” – Diệp tâm sự.
Ước mơ của cô bé là được trở thành giáo viên, để một ngày nào đó có thể giúp đỡ lại những bạn nhỏ có hoàn cảnh như mình – giống như “mẹ Hằng” đã từng làm.
![]() |
Cô giáo Nguyễn Thu Hằng – giáo viên Trường Tiểu học Yên Sở, quận Hoàng Mai, Hà Nội và con gái nuôi Ngọc Diệp. |
Cô Hằng chia sẻ: “Hiện tại kinh tế gia đình cũng không quá dư dả, nhưng vợ chồng tôi nghĩ rằng, giúp được ai thì giúp. Cố gắng đến đâu hay đến đó. Chúng tôi chỉ mong sao có thể nuôi dạy các con nên người.”
Cho đi là còn mãi
Không cần đến những lời ca ngợi hay sự đền đáp, những người “mẹ” ấy vẫn lặng lẽ làm điều tử tế mỗi ngày. Họ là những người lái đò âm thầm, đưa bao giấc mơ cập bến tri thức, trao đi tình yêu thương bằng cả tấm lòng.
![]() |
Những cô giáo được gọi bằng cái tên thân thương “mẹ đỡ đầu” |
Và có lẽ, phần thưởng lớn nhất với những “người mẹ đỡ đầu” ấy, chính là ánh mắt hạnh phúc của học trò, là những nụ cười, là khát vọng sống và vươn lên của các em nhỏ từng đứng bên bờ vực của sự thiếu thốn.
Trong một xã hội còn nhiều mảnh đời thiếu thốn, sự hiện diện của những “người mẹ đỡ đầu” như cô Linh, cô Hằng, cô Thu Hằng… là minh chứng cho sức mạnh kỳ diệu của tình thương. Họ không chỉ dạy chữ, mà còn dạy cách yêu thương – bằng chính cuộc đời mình. Cho đi không phải để được nhận lại, mà để tình người tiếp tục được thắp lên – trong từng ánh mắt học trò, trong từng giấc mơ chưa kịp thành hình.
Giữa cuộc sống bộn bề, những câu chuyện về tình thầy trò, về những “người mẹ đỡ đầu” âm thầm tiếp sức cho học sinh nghèo là ngọn lửa ấm lan tỏa niềm tin và lòng nhân ái. Những việc làm lặng lẽ nhưng đầy ý nghĩa ấy nhắc nhở chúng ta: yêu thương, sẻ chia chưa bao giờ là điều nhỏ bé – đặc biệt là trong hành trình gieo mầm hy vọng cho tương lai.
Mô hình "Mẹ đỡ đầu" đã trở thành điểm tựa để lan toả yêu thương cho trẻ mồ côi
Đó là những lời động viên của bà Võ Thị Ánh Xuân tại buổi gặp mặt 101 cặp mẹ - con đỡ đầu tiêu biểu của chương trình "Mẹ đỡ đầu".