Vì sao sau khi hết nghỉ thai sản, tôi kiên quyết chọn ở nhà chăm con?

Nếu bạn hỏi tôi có hối hận không? Tôi sẽ nói: Không.

Có những quyết định trong đời không phải vì mình muốn, mà vì trái tim mình không cho phép lựa chọn khác. Với tôi, việc không quay lại công việc sau khi hết kỳ nghỉ thai sản là một quyết định như vậy.

Đôi khi người ngoài nhìn vào sẽ nói: “Ở nhà chăm con thôi mà, có gì đâu khó.” Nhưng chỉ có những người mẹ mới hiểu: chăm con là công việc vất vả nhất, và cũng thiêng liêng nhất.

1. Tôi chọn ở bên con trong những năm đầu đời – vì đó là quãng thời gian không bao giờ trở lại

Ngày bế con trên tay, tôi nhận ra một điều: Con lớn nhanh hơn tôi tưởng.

Mỗi ngày là một thay đổi. Hôm nay con biết cười. Ngày mai con biết lật. Tuần sau con có thể gọi “mẹ”.

Tôi sợ rằng nếu đi làm, tôi sẽ bỏ lỡ những khoảnh khắc quý giá ấy. Những điều chỉ xảy ra một lần trong đời con.

Vì sao sau khi hết nghỉ thai sản, tôi kiên quyết chọn ở nhà chăm con?

2. Tôi không đủ an tâm để gửi con đi, khi con còn quá nhỏ

Người mẹ nào cũng muốn con được an toàn nhất. Nhưng con còn bé quá – mong manh, phụ thuộc, dễ bệnh, dễ khóc. Tôi đã từng thử nghĩ đến việc gửi con cho người trông, cho ông bà, cho trường tư… nhưng chỉ cần tưởng tượng cảnh con quấy khóc mà không có tôi bên cạnh, tim tôi lại thắt lại.

Đi làm thì sao? Đầu óc chắc chắn vẫn để ở nhà. Vậy thì làm sao mà tập trung?

3. Chi phí gửi trẻ đôi khi còn lớn hơn cả lương của tôi

Không phải ai cũng nói ra, nhưng đây là sự thật mà nhiều mẹ đang đối mặt. Ở các thành phố lớn, tiền gửi trẻ, tiền người giúp việc, tiền bỉm sữa… chưa chắc thua gì lương tháng.

Tính đi tính lại, hóa ra tôi đi làm chỉ để… trả tiền gửi con. Vậy tại sao không ở nhà chăm con luôn, khi điều đó vừa tốt cho con, vừa giảm áp lực?

4. Tôi mệt, thật sự mệt – cả cơ thể lẫn tinh thần

Có người nghĩ sinh con xong chỉ nghỉ vài tháng là phục hồi. Không đâu.

Cơ thể tôi vẫn đau, giấc ngủ dang dở, tinh thần lúc nào cũng căng như dây đàn. Có những đêm con khóc đến mức tôi tưởng mình không chịu nổi nữa. Rồi thì hormone, áp lực chăm con, áp lực nuôi con… mọi thứ khiến tôi nhiều lúc chỉ muốn gục xuống.

Trong trạng thái đó, quay lại công việc full-time là điều không khả thi. Tôi không muốn mang một cơ thể kiệt quệ và một cái đầu đầy lo lắng vào chỗ làm.

5. Công việc chăm con vốn đã là một “full-time job”

Ai nói ở nhà là nhàn? Thử một ngày chăm trẻ sơ sinh xem:

  • Thay tã, rửa bình
  • Cho bú, vỗ ợ hơi
  • Ru ngủ, dỗ khi con khóc
  • Giặt giũ, nấu ăn
  • Con ốm thì thức trắng đêm
  • Việc nhà thì chẳng bao giờ hết

Có hôm tôi còn không kịp uống nổi cốc nước. Vậy nếu tôi đi làm, tôi phải làm thế nào? Mang con địu theo? Hay chia đôi người mình ra?

Tôi chỉ có một cơ thể, và tôi chọn dùng cơ thể ấy để chăm con tốt nhất có thể.

6. Tôi chọn gia đình – và tôi không thấy hối hận

Tôi biết nhiều người phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang có thể vừa làm việc, vừa nuôi con rất tốt. Tôi ngưỡng mộ họ. Nhưng tôi cũng hiểu rằng mỗi người một hoàn cảnh, một lựa chọn và một “ngưỡng chịu đựng” khác nhau.

Tôi chọn ở nhà không có nghĩa là tôi bỏ sự nghiệp. Chỉ là tôi muốn ưu tiên con trong vài năm đầu đời – khi con cần tôi nhất. Công việc có thể làm lại. Nhưng con thì chỉ bé một lần.

Vì sao sau khi hết nghỉ thai sản, tôi kiên quyết chọn ở nhà chăm con?

7. Tôi không yếu đuối – tôi đang làm điều mạnh mẽ nhất

Từ bỏ lương tháng, từ bỏ cảm giác độc lập, từ bỏ một phần bản thân mình – điều đó không dễ. Nhưng tôi chấp nhận, vì tôi tin rằng sự hiện diện của mẹ là món quà lớn nhất đối với con.

Tôi không phải “bà mẹ bỉm sữa ở nhà ăn bám”. Tôi đang nuôi dạy một con người. Một sinh linh mà tôi mong sẽ lớn lên tử tế, yêu thương và mạnh mẽ.

Đó là công việc quan trọng nhất đời tôi.

Kết lại: Điều tôi làm không phải hy sinh – đó là tình yêu

Nếu bạn hỏi tôi có hối hận không? Tôi sẽ nói: Không.

Vì được nhìn con lớn lên từng ngày, được nghe tiếng cười của con mỗi sáng, được ôm con trong vòng tay mỗi tối… là những điều mà không có công việc nào đem lại được.

Tôi chọn ở bên con, không phải vì tôi không dám đi làm. Tôi chọn ở bên con… vì đó là nơi trái tim tôi thuộc về.

Mạn Ngọc