Vợ chồng tôi kết hôn đến nay là 4 năm, có 1 con trai 2 tuổi. Chồng tôi là trưởng phòng kĩ thuật của 1 công ty nhỏ, còn tôi là nhân viên kế toán công ty lớn. Hai vợ chồng lương cũng tương đương nhau vì tôi còn nhận sổ sách công ty khác về làm thêm buổi tối. Chúng tôi không phụ thuộc kinh tế vào nhau. Hằng tháng cả 2 góp mỗi người 10 triệu vào quỹ chung để chi trả điện nước, chi phí sinh hoạt, ăn uống, đồ dùng quần áo sữa của con. Còn lại ai có thì tiền thì tiêu, mua sắm hay biếu nội ngoại gì thì tùy.
Tôi luôn quan niệm làm vợ chồng phải lấy sự tôn trọng nhau để sống chung. Tình cảm chỉ nồng cháy vài năm đầu, đến khi không còn yêu nhiều nữa thì phải còn tình nghĩa và sự tôn trọng. Vì tôn trọng nhau nên sẽ không ngoại tình, không làm gì khuất tất sau lưng nhau, không mắng chửi nhục mạ hạ thấp danh dự của nhau, không đánh đập chà đạp lên thể xác của đối phương, chỉ có như thế thì mới duy trì được cuộc hôn nhân lâu bền.
Thế mà 2 ngày trước, chồng đã bạt tai tôi chỉ vì tôi nhận xét quá thẳng thắn về bố anh. Gần đây bố chồng tôi thường xuyên vắng nhà vài ngày, nhiều người quen to nhỏ nói rằng bắt gặp bố anh đi với 1 người phụ nữ góa chồng tầm 40 tuổi, hay ra vào nhà cô ta. Có lẽ mẹ chồng tôi cũng biết nhưng bà coi như không nghe thấy để giữ gìn gia đình.
Tôi không chấp nhận được đàn ông đánh vợ. (Ảnh minh họa) |
Tối hôm đó, sau bữa cơm tối, tôi và chồng nói về chuyện này. Tôi bảo rằng: "Mẹ anh quá hiền lành, còn bố anh thì được vợ chiều quá sinh hư, lao đầu vào người phụ nữ kia thì sớm muộn gì cũng hắt hủi vợ con. Bây giờ cứ mang tiền trong nhà đi cống cho cô ta, đến khi hết tiền thì làm thế nào?".
Tôi nói thế có gì sai đâu, vậy mà không 1 lời báo trước, chồng thẳng tay giáng cho tôi 1 bạt tai khiến tôi đau điếng và chết lặng. Anh còn gằn giọng quát tôi: "Em ăn nói kiểu gì thế hả? Muốn ăn đòn hả?".
Khoảnh khắc đó tôi như sụp đổ. Tôi không nói gì, đi vào phòng của con, nằm lặng xuống. Con trai cũng lặng lẽ đi vào trèo lên giường nằm ôm tôi. Có lẽ con cũng bị bất ngờ và sợ khi thấy bố đánh mẹ. Tôi ôm con mà 2 hàng nước mắt chảy.
Sáng hôm sau chồng tôi vẫn mặt mũi sầm sì. Thế nên buổi chiều hôm đó, tôi mang về 1 tờ đơn ly hôn đã ký sẵn. Lúc này chồng mới kinh ngạc và nói sẽ không ly hôn vì chuyện này. Cả tôi và anh đều sai nên coi như bỏ qua.
Tôi không chấp nhận được đàn ông đánh vợ. Dù lúc đó tôi nói sai đi chăng nữa thì anh cũng nên bảo tôi xin lỗi hoặc im miệng lại chứ không phải tát tôi như vậy. Lần này tôi quyết bỏ về nhà mẹ đẻ để suy ngẫm lại có nên dứt khoát ly hôn không vì anh đã vượt qua giới hạn mà chúng tôi đặt ra.
Sau ly hôn vợ cũ đến nhà dọn hành lý, chồng bật khóc vì khung cảnh khi cô rời đi
Đúng là "có không giữ mất đừng tìm", sau ly hôn nhiều ông chồng vô cùng hối hận vì hành vi của bản thân nhưng chẳng thể làm gì được nữa.