Bước ra khỏi cửa, chẳng phải đặc quyền của giới nào...

Ngụ ngôn Ê dốp có một câu chuyện mang tựa đề: Yếu mềm ơi, tên người là đàn bà. Đàn bà thì mong manh, đàn bà mà dở hơi “trời mưa thích chạy ra đường”, càng mong manh. Chuyện ấy có vẻ là sự thật. Nhưng bước ra khỏi cửa, chẳng phải đặc quyền của giới nào.

Hồi tôi còn ở Colombia, bỗng một ngày cô bạn tôi thông báo sẽ sang thăm tôi, và chúng tôi lên kế hoạch sẽ đi Panama. Cô ấy quyết rất nhanh, đâu như chừng năm phút đã đặt xong vé. Thời điểm đó, cô ấy đang chịu một áp lực nặng nề từ nơi làm việc đã 10 năm, cô ấy cần một chuyến đi để thay đổi.

Tiền vé mua sát ngày không hề rẻ, chúng tôi chỉ có một tuần để đi. Chuyến đi đó chúng tôi gặp khá nhiều rắc rối. Chẳng hạn sang đến Panama, visa của cả hai chúng tôi đều không sử dụng được (cho đến giờ vẫn không hiểu tại sao). Chúng tôi bị lỡ chuyến bay từ Panama về Colombia và phải đổi vé sang ngày hôm sau. Cộng thêm vài rắc rối trong thủ tục, chúng tôi mất 2 ngày chỉ loanh quanh ở sân bay Panama.

Thị trấn Guatape, Colombia
Thị trấn Guatape, Colombia

Tôi còn gặp trục trặc vì visa vào Colombia sát ngày và phải ở lại đợi về sau. Cuối cùng, một tuần cô bạn tôi chỉ có nửa ngày ở Colombia, chỉ đủ để thăm thú quảng trường Bolivar. Bạn tôi bảo cô ấy không cần ảnh đẹp, cũng không cần có quá nhiều điểm check-in, cô ấy chỉ cần có cảm nhận khác đi, đủ để thoát khỏi cơn stress kinh khủng đang ám lấy mình.

Tôi có nhiều người bạn dọc đường đi. Nữ giới không phải số ít. Tôi từng gặp một bạn người Pháp, đến một thị trấn nhỏ ở vùng phía Đông Colombia, thuê một giường trong phòng ở tập thể một nhà trọ nhỏ, ở lại đó cả mấy tháng liền, để tìm cách chữa vết thương lòng sau cuộc chia tay với anh bạn trai lâu năm. Chẳng khóc lóc, chẳng tỏ ra rầu rĩ.

Một phụ nữ da đỏ Nam Mỹ đi qua bức graffiti ủng hộ phong trào bình đẳng giới
Một phụ nữ da đỏ Nam Mỹ đi qua bức graffiti ủng hộ phong trào bình đẳng giới

Mỗi sáng cô ấy thức dậy sớm, cùng chủ nhà quét dọn vườn tược, nhâm nhi một tách café chuẩn vị Colombia giữa vùng trung tâm cà phê, đếm xem có bao nhiêu loại chim lạ đang lạc vào vườn. Chẳng ai hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra, nhưng đó là khoảng thời gian bình yên. Cô ấy đọc xong nhiều cuốn sách, hoàn thiện một vài dự án. Và có thể khi quay trở về Pháp, cuộc tình chỉ còn là một ký ức mờ nhạt đâu đó dưới đáy vali.

Một anh bạn người CH Chzech của tôi, có một cô bạn gái lâu năm. Yêu nhau đến mức anh ấy bỏ từng tất cả công việc, nhà cửa ở châu Âu để đi cùng cô ấy đến một nước Nam Mỹ, vì cô ấy muốn học thêm ở đó. Nhưng cô bạn gái là người của chủ nghĩa gia đình, cô thích những buổi tối bên nhau hơn là thế giới rộng lớn. Còn anh bạn tôi là loại chỉ thích những chân trời.

Chẳng phải đặc quyền giới nào, đi đôi khi không cần cảnh đẹp mà chỉ cần có cảm nhận khác đủ để thoát khỏi cơn stress đang ám lấy mình (Ảnh minh họa)
Chẳng phải đặc quyền giới nào, đi đôi khi không cần cảnh đẹp mà chỉ cần có cảm nhận khác đủ để thoát khỏi cơn stress đang ám lấy mình (Ảnh minh họa)

Rồi họ chia tay. Cô tiếp tục cuộc sống theo ý mình. Còn anh bạn tôi thì kết hôn với một cô gái gốc Phi, hoang dã và hấp dẫn vô cùng. Cô gái này đã bay 12 giờ đồng hồ đến nhà anh chỉ để nói yêu anh. Cô ấy nhảy Salsa cực giỏi và là một bác sĩ tài năng. Cô ấy say mê với các chuyến đi nên anh bạn tôi như Bá Nha gặp Tử Kỳ.

Ấy vậy mà tôi đã từng chứng kiến một cô bạn bật khóc chỉ vì cô ấy muốn một chuyến đi lên Tây Bắc, mà chồng cô ấy lẫn cả hai bên gia đình đều mắng mỏ vì tội “Đã lấy chồng lại còn tớn lên theo đám độc thân”. Chồng cô ấy cũng đây đó khắp nơi, khi cô ấy bụng mang dạ chửa ở nhà. Anh không cấm vợ đi, nhưng anh lại chẳng thích thú gì việc vợ mình có thể đi mà không cần đến mình. Mà hồi con gái, cô ấy từng một mình xuyên Việt cả tháng trời, lên rừng xuống biển chẳng thua ai.

Đàn ông thường hay đặt cho chuyến đi của mình những mục tiêu to lớn, họ thường chả hiểu đàn bà tủn mủn làm gì mà bay nhảy lắm, chỉ tổ cãi chồng. Đàn bà ngay cả trong các chuyến đi dài, đều hướng tới những sự bình yên. Chả hiểu là vì mong manh nên mới tự thực hiện các hành trình, hay vì các chuyến đi làm cho mình trở nên mong manh.

Thành phố mỗi ngày một ngột ngạt, buồn quá tôi lại lên xe, tìm lên núi ngắm mây lững lờ bay ngang mặt (Ảnh minh họa)
Thành phố mỗi ngày một ngột ngạt, buồn quá tôi lại lên xe, tìm lên núi ngắm mây lững lờ bay ngang mặt (Ảnh minh họa)

Tôi chưa bao giờ định lượng xem mình được mất những gì từ những lần rời khỏi thành phố mình đang sống. Nhiều khi chỉ là buồn quá, thành phố mỗi ngày một ngột ngạt, tôi xách ba lô ra bến xe, lên một chuyến gần nhất lên núi, chui vào một khách sạn nào đó, không cần to đẹp, nhưng nhất định phải nhìn ra núi, sáng dậy ăn một bữa sáng đơn giản và ngồi cà phê ngắm mây lững lờ bay ngang mặt. Có khi là đọc thấy một bài báo nào về một người nào đó, lại lọc cọc tìm đến, chỉ để chứng thực giữa muôn vàn thông tin thật ảo của đời sống hiện đại, vẫn còn nhiều người sống thật.

Đi là đi thôi. Chẳng cần chờ ai hiểu đâu. Kể cả đó là người đàn ông của đời mình đi nữa.

Mai Nguyên

Bảo tàng Phụ nữ tổ chức diễn đàn Hướng tới bình đẳng và Triển lãm ảnh về quyền con người

Bảo tàng Phụ nữ tổ chức diễn đàn Hướng tới bình đẳng và Triển lãm ảnh về quyền con người

Nhân ngày Quốc tế người cao tuổi 1/10/2019, tại BT Phụ nữ tổ chức diễn đàn "Hướng tới bình đẳng cho mọi lứa tuổi" và Triển lãm ảnh.