Tôi là mẹ đơn thân đã hơn 6 năm rồi; con gái tôi cũng đã tròn 8 tuổi. Trước đây, tôi từng kết hôn nhưng cuộc sống không hạnh phúc, dẫn đến việc đổ vỡ. Hậu ly hôn, tôi trở về sống cùng bố mẹ, lấy công việc và con nhỏ là niềm vui, động lực để phấn đấu. Nhờ sự nỗ lực, cố gắng không ngừng mà hiện tại, tôi đã có cuộc sống thoải mái, dư dả tiền bạc. Chỉ có điều, sâu thẳm trong trái tim, tôi vẫn luôn khao khát có được một tình yêu, xây dựng lại một mái ấm gia đình. Tôi đã quá chán ngán cảnh sống cô đơn trong căn nhà rộng rãi.
Tháng 8 năm ngoái, tôi quen biết Lực thông qua một người bạn chung. Trò chuyện, tìm hiểu thấy hợp nhau nên chúng tôi tiến tới quan hệ yêu đương. Lực cũng giống tôi, từng đổ vỡ hôn nhân và cũng đang nuôi con trai 5 tuổi. Có lẽ chung cảnh ngộ nên chúng tôi dễ dàng thấu hiểu, chia sẻ nỗi lòng với nhau hơn.
Từ lúc có tình yêu mới, tôi thấy cuộc đời mình đẹp hơn, nhiều sắc màu sặc sỡ hơn. Chúng tôi thường đi ăn, đi chơi, tám chuyện cả ngày mà không chán. Mỗi lần đi chơi, tôi và anh đều dẫn 2 đứa nhỏ đi cùng để chúng có thời gian làm quen với nhau. Ngặt nỗi, Lực rất thương và chiều con trai nên thằng bé thường hay ăn hiếp con gái tôi. Mà con tôi được giáo dục tốt từ bé nên thương và nhường nhịn em. Mỗi khi bị em giành đồ chơi, bị đánh vào tay chân, con chỉ biết chịu đựng hoặc đau quá thì méc mẹ chứ chưa bao giờ đánh lại. Nhiều khi thấy cảnh con riêng của bạn trai ức hiếp con gái mình, tôi lại bực mình và nảy sinh ác cảm với thằng bé. Có lần đi chơi chung, thằng bé còn cắn tay con gái tôi chảy máu nhưng Lực vẫn không răn đe con mà bảo "con nít chẳng biết gì". Lần đó, chúng tôi giận hờn nhau cả tuần.
Bạn trai cầu hôn nhưng tôi đã từ chối vì câu hỏi của con gái. (Ảnh minh họa) |
Hôm chủ nhật, Lực cầu hôn tôi. Tôi hạnh phúc, vui mừng vì đã tìm được bến đỗ mới cho cuộc đời mình. Nhưng rồi con gái hỏi một câu mà tôi ngậm ngùi, chua xót từ chối lời cầu hôn đó. Con hỏi: "Mẹ sẽ sống với chú Lực ạ? Vậy con sẽ bị em Bi giành đồ chơi, đánh con mỗi ngày ạ? Con sợ sống chung với em Bi lắm".
Tôi từ chối lời cầu hôn của Lực vì không muốn con gái chịu đau khổ, càng không muốn phải khó xử khi đứng giữa mối quan hệ rối như tơ vò giữa con riêng của chồng - chồng - con riêng của mình - con chung của cả 2. Tôi biết, Lực sẽ không bao giờ giao con cho người khác nuôi vì anh rất thương thằng bé. Dù cố gắng nhưng tôi vẫn rơi nước mắt đau đớn. Lực lại trách tôi thiếu chín chắn, anh yêu tôi thật lòng mà tôi không chấp nhận thì sau này khó tìm được người như anh. Nhưng ý tôi đã quyết, tôi yêu anh nhưng cũng không thể để con gái nhận đau khổ thay mình được. Chúng tôi chỉ dừng lại ở mối quan hệ yêu đương thôi, không kết hôn, liệu có ổn không?
Đồng nghiệp nói chuyện với 2 "bạn trai" cùng lúc, tôi choáng váng khi nhận ra người trên màn hình điện thoại
Tôi ước gì mình không buồn đi vệ sinh trong lúc ấy, để bây giờ giữ trong lòng bí mật khó chịu vô cùng.