Chồng tôi 30 tuổi rồi nhưng tôi luôn có cảm giác anh vẫn chưa trưởng thành. Bằng chứng là việc gì anh cũng "phải hỏi ý kiến mẹ đã". Dù chúng tôi ở riêng, cách nhà bố mẹ chồng 6km nhưng hễ việc lớn việc nhỏ, chồng đều hỏi mẹ.
Có lần tôi muốn sơn lại phòng ngủ bằng màu vàng chanh cho sáng sủa, tôi cũng đã bàn trước với anh rồi. Thế mà hôm sau, chồng về nhà và nói rằng chuyển sang màu xanh dương cho mát mẻ. Anh bảo mẹ nói anh hợp màu xanh dương, sẽ tốt cho giấc ngủ của anh hơn. Tôi lại phải gọi điện cho người bán sơn nhờ họ đổi màu cho mình (trước đó tôi đã gọi điện đặt hàng rồi).
Đây là việc nhỏ nên tôi cũng chiều theo ý chồng. Màu gì với tôi cũng được, miễn là đừng tông màu lạnh, âm u xám xịt là được.
Lần tôi đi sinh con, tôi muốn sinh ở một bệnh viện tư, bạn bè tôi từng sinh ở đây và đều đánh giá tốt. Thế nhưng chồng tôi nằng nặc đòi đăng ký ở một bệnh viện khác, cơ sở vật chất cũ, dịch vụ không tốt bằng bệnh viện kia. Khi tôi phản đối thì chồng còn to tiếng bảo: "Mẹ anh nói viện này nổi tiếng, bác sĩ cũng toàn người có kinh nghiệm, chi phí còn rẻ nữa chứ. Chị gái anh cũng đẻ ở đây, em đừng có làm mình làm mẩy mà đòi viện quốc tế cho đắt đỏ".
Dường như chuyện gì trong nhà chúng tôi cũng có bóng dáng của mẹ chồng. Mà kì lạ ở chỗ bà luôn đưa ra ý kiến trái ngược với tôi. Và lần nào chồng tôi cũng chọn ý kiến của mẹ để nghe theo, bỏ ngoài tai lời của vợ khiến tôi cảm thấy mình chẳng được tôn trọng.
Mới đây thôi, chúng tôi ngồi chọn trường mầm non để chuẩn bị cho con đi lớp. Tôi đã dành nhiều thời gian nghiên cứu tìm hiểu và quyết định chọn một ngôi trường gần chỗ tôi làm. Ở đó con được học cả 2 thứ tiếng từ giai đoạn đi nhà trẻ. Nhưng chỉ một cú điện thoại của mẹ chồng, mọi kế hoạch của tôi bị bác bỏ. Bà nói không nên chọn trường song ngữ, cứ để con nói thành thạo tiếng mẹ đẻ đã, lên cấp 1 thì học ngoại ngữ sau. Theo ý bà, cứ cho tới trường mầm non gần nhà nội, vợ chồng tôi chịu khó đi đường vòng đưa con đi học, chiều về ông bà sẽ đón giúp.
Chồng tôi nghe mẹ nói mà gật gù vâng dạ rồi tắt điện thoại và nói luôn với tôi: "Mẹ nói có lý đấy, mình lại được nhờ ông bà đón con giúp".
Tôi rất ức chế. Bao nhiêu lần mẹ chồng xen vào đã khiến tôi ấm ức rồi. Giờ đây việc chọn trường cho con cũng không được theo ý mình. Tôi không biết có nên vùng lên, buộc chồng phải nghe theo ý mình một lần hay là im lặng giữ cho gia đình yên ổn đây?
Được mẹ chồng tặng cho căn biệt thự, tôi chưa kịp vui sướng thì đã chết điếng khi thấy người đang nằm trong phòng ngủ chính
Cuối cùng, tôi quyết định gọi điện cho mẹ chồng và trả lại căn biệt thự.