'Chúng ta không còn nói chuyện được với nhau như ngày xưa nữa'

Giờ đây người ta không thích hát, không thích sống nữa, không thích yêu nữa, không thích đi nữa, tất cả chúng ta đều “lót dép hóng” bằng một cái màn hình.

Trên sân vận động, 25 con người khỏe mạnh đương mệt nhoài đuổi theo trái bóng, trong khi hàng vạn người khác, những người cần phải tập luyện, đương ngồi xem và ăn uống cười nói, hàng triệu người khác nằm hoặc ngồi trước các màn hình. Các môn thể thao khác y chang, 4 năm một lần người ta tổ chức cả ngày hội thế giới ngắm người khác chơi thể thao cho hàng trăm quốc gia, phục vụ trăm triệu người ngồi lì trước màn hình trong cả tháng.

Người ta tổ chức cho người khác nhảy, múa, hát, vẽ trên sân khấu, trong bảo tàng, thay cho tự họ làm.

Người ta tuyển người diễn cuộc sống của người khác trên những chương trình truyền hình thực tế.

Bao nhiêu người xem các chương trình dạy nấu ăn trên mạng sẽ thử làm theo, hay họ chỉ thích xem người khác nấu ăn thôi?

Hình thức live stream đã trở thành xu hướng trong cộng đồng mạng (Ảnh minh họa: internet).
Hình thức live stream đã trở thành xu hướng trong cộng đồng mạng (Ảnh minh họa: internet).

Những show “Du lịch qua màn ảnh nhỏ” liệu có kích thích người ta xách mông lên và đi, hay khuyến khích người ta hạ mông xuống và xem.

Đến Game, một phương pháp giải thoát của người trẻ, họ cũng bắt đầu thích xem tường thuật trực tiếp người khác chơi game.

Và trên Youtube từ lâu đã bắt đầu rộ lên những clip tường thuật chi tiết việc ăn, việc nặn mụn, việc tắm có hàng chục triệu lượt xem... không kể công nghiệp phim khiêu dâm, từ lâu đã là những clip mô tả trải nghiệm làm tình của người khác.

Ai cũng thích câu “Thành công là quá trình, không phải là kết quả”, nhưng hóa ra chúng ta quan tâm và yêu thích kết quả hơn chúng ta tưởng nhiều, đặc biệt khi đấy là kết quả của người khác, những người không liên quan gì đến mình.

Và thế là sách bài học thành công luôn đắt hàng. Người ta đâu có sẵn sàng đánh đổi để có thành công thực sự như trong sách, họ chỉ thích nhập vai một vài khoảnh khắc thành công của người khác thôi.

Giờ đây người ta không thích chơi nữa, không thích hát nữa, không thích sống nữa, không thích yêu nữa, không thích đi nữa, tất cả chúng ta đều “lót dép hóng” bằng một cái màn hình.

Những động từ lũ lượt bị treo cổ, trong những cuộc xử giảo có hàng trăm triệu lượt xem.

Nhìn những động từ chết dần chết mòn, tôi không rõ liệu động từ sắp sửa bị hành quyết có phải là “nói chuyện”. Như lời một bài hát buồn mà ai cũng thấy mình trong đấy: “Chúng ta không còn nói chuyện được với nhau như ngày xưa nữa.”

Ảnh minh họa: internet.
Ảnh minh họa: internet.

Chúng ta tưởng rằng có thể đảo ngược tiến trình này lại bằng cách bỏ điện thoại xuống, nhìn thẳng vào mắt nhau, chú tâm nói chuyện, chú tâm ăn, hay chỉ là chú tâm hít thở cùng người bên cạnh mình, với con mình, với con chó của mình, hoặc với bản thân mình nếu bạn thậm chí còn chẳng có mấy thứ rắc rối kể trên.

Nhưng không.

Chắc rồi họ lại tổ chức những cuộc nói chuyện chú tâm như vậy, phát lên truyền hình và internet cho hàng chục triệu người xem, và gọi đó là talkshow...

Chẳng cần nói đâu xa, người ta đã livestream chạy bộ khi trào lưu chạy bộ nhẽ ra phải là những câu chuyện rất riêng tư, không giống những môn thể thao biểu diễn. Hay là tôi ngộ nhận về môn này nhỉ?

Và không còn là tương lai nữa, người ta đang livestream thiền chánh niệm thu phí cho chúng ta quán tâm cảm nhận nữa kìa.

Cả một nền kinh tế của sự trải nghiệm đang chờ chúng ta khám phá, có điều là trải nghiệm của người khác, và chúng ta, những người dán mặt vào chiếc màn hình, phải bỏ tiền, sự chú ý và thời gian ra để mua.

Bi ai là hầu hết mọi người chúng ta đều có đời sống không thú vị hơn những gì diễn ra trong chiếc điện thoại của chính mình.

Tuấn Linh

Cảm ơn đời, mỗi sớm mai…

Cảm ơn đời, mỗi sớm mai…

Cuộc sống thực tế không có quá nhiều phép màu, nhưng chúng ta có quyền tự tạo ra những phép màu rực rỡ nhất...