Cũng nên có một ngày…
Tháng 10 này có ngày 20, một trong hai ngày của năm dành riêng cho phụ nữ, cùng với 8-3, nghĩa là ngày hiếm hoi mà đàn ông nói rằng muốn đổi phận để thành phụ nữ.
Động cơ đổi phận, nói trắng ra, là rất… tầm thường. Không phải tầm thường ở dạng mong muốn vật chất. Vì vật chất đâu có đáng gì. Ngày hôm ấy làm phụ nữ thì được tặng hoa, tặng quà (quà ở mức tầm tầm vì là ngày của đại chúng, cỡ khoảng trăm nghìn đồng là nhiều), được khen vài câu cho phải phép tại các cuộc mít tinh biểu dương thành tích của Hội Phụ nữ, rồi bế mạc cả ngày dành cho phụ nữ (năm nay chắc cũng như mọi năm dù Hội LHPH Việt Nam sang năm là tròn tuổi 90) bao giờ cũng bằng một bữa liên hoan cỡ trên mức cơm bình dân, không bia rượu…, công thức cố định ở mọi đơn vị cơ quan hành chính sự nghiệp là thế, đơn vị kinh doanh hoặc lao động sản xuất có khi còn kém hơn…Động cơ đổi phận, như vậy nói gọn là đòi được quan tâm.
Mà công sở mới thế, chứ gia đình, mấy ai tổ chức 20-10. Mua bó hoa cho vợ xong, là hết nghĩa vụ biểu hiện, có khi lại ngồi chê rau nát mắm mặn ngay bữa tối.
Ảnh minh họa |
Phụ nữ một năm được quan tâm hai ngày, chính xác hơn thì bảo là đàn ông trong một năm có hai ngày bắt buộc phải quan tâm đến phụ nữ, thế là đàn ông tủi thân ngay, thật lạ…!
Dù là Hội LHPN nhiều tuổi, hình thức chăm lo chị em không khác mấy từ xưa đến giờ. Nếu người đặt ra hình thức này là đàn ông thì không có gì khó hiểu lắm, nhưng có lẽ người đặt ra cung cách tổ chức ngày kỷ niệm thành lập Hội LHPN không phải đàn ông mà là chính chị em, nên chị em cơ bản chặc lưỡi cho qua, ai chẳng biết là mít tinh hay kỷ niệm, hát hò hay liên hoan, phong bì mỏng tanh hay không mỏng tanh…tổ chức xong là xong, trao tay chị em xong là xong, cuộc sống phụ nữ chẳng hề vì thế mà được quan tâm hơn chút nào.
Thử đi ra bất kể một quán ăn nào ngoài phố mà quan sát. Nếu không phải ngày 20-10 thì đàn ông cư xử ra sao? Gọi món, lau bát đũa, có thể trả tiền nữa…hầu như chị em được anh em trao hẳn mọi quyền để làm tất cả. Nhưng tệ nhất hoàn toàn không nằm ở những chuyện ăn ăn uống uống như thế, sự thụ động của đàn ông trong sinh hoạt thường nhật đã là chuyện không cần bàn xem vì sao.
Cần bàn, là hỏi nhau xem vì sao những vụ bạo hành gia đình vẫn tiếp tục gia tăng. Liên tiếp gần đây những clip đánh, dúi đầu vợ ngay cả khi vợ đang bế con nhỏ làm sôi sục cư dân mạng, mà xử lý của chính quyền thì có vẻ quá ư lặng lẽ?
Cần bàn, là những vụ quấy rối tình dục trẻ em gây bất bình luôn bị xử kéo dài như luật pháp đang đi nghỉ mát. Phí 200.000 đồng nộp phạt cho một lần quấy rối trong cầu thang máy trở thành một sự sỉ nhục với phụ nữ không có lời xin lỗi nào làm bớt giận.
Hôm mới đây, tranh rút tiền ở cây ATM, một thanh niên đã đánh đập với một phụ nữ cao tuổi ngay giữa phố. Cũng cần bàn xem vì sao hung bạo có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nơi nào mà nạn nhân là phụ nữ…
Nhiều chuyện để người ta băn khoăn về tư cách đàn ông lắm. Cứ thế, ngày 20-10 tổ chức xong xuôi là đâu vào đấy cả.
Ừ nhưng cũng nên có lúc đổi phận, tốt nhất nên có chừng 2 hoặc 1 ngày thôi cũng được dành cho đàn ông. Để đàn ông làm đàn bà lấy 2 ngày thôi trong năm, có khi đàn ông lại đòi thành lập Hội Liên hiệp Đàn ông để anh em bảo vệ nhau.
Lúc ấy phụ nữ mua hoa cho đàn ông, cũng tốt !
Bao giờ đàn bà bớt khổ?
Xuất phát từ bản năng lo toan, ý thức sở hữu, phụ nữ đôi khi chẳng dành cho mình nhưng phải là của con khi chả may mình về cõi khác.