Tôi mới lấy chồng được hơn 1 tháng thôi và hiện tại vẫn đang ở nhà mẹ đẻ. Chồng tôi đi làm, tối về nhà bố mẹ vợ sống với tôi. Ngày nghỉ thì anh về nhà mình, chứ tôi quyết không về.
Chồng tôi tên Trọng, từng có một đời vợ nhưng họ ly hôn khi chưa có con. Tôi chỉ biết bao nhiêu đó thôi và cũng không hỏi sâu chuyện quá khứ của anh. Tôi nghĩ ai cũng có quá khứ, càng biết nhiều thì mình càng vướng mắc, đau khổ, ám ảnh thêm chứ không có gì tốt đẹp. Trọng cũng hiếm khi chia sẻ chuyện cũ, chỉ bảo mình và vợ cũ không hợp tính nhau, sống không hạnh phúc nên ly hôn. Hậu ly hôn, anh trở về cuộc sống bình thường chứ không mấy đau đớn hay vật vã khổ tâm. Điều này chứng minh họ đã hết tình với nhau thật sự.
Đêm tân hôn, bố mẹ chồng đưa cho tôi chìa khóa nhà, bảo là quà mừng cưới để vợ chồng tôi được ra ở riêng cho thoải mái. Căn nhà này tôi từng nghe ông bà nói phong thanh, vị trí đắc địa, rộng rãi khang trang, nội thất tiện nghi; còn có căn chòi nhỏ ở trước sân để uống cà phê sớm tối. Vậy nên khi họ cho vợ chồng tôi căn nhà ấy, tôi rất phấn khởi. Chúng tôi chuyển đến ở 1 tuần và tôi bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Căn nhà được thiết kế hiện đại, màu tông chủ đạo là tông hồng nhạt giống sở thích của phụ nữ. Tôi hỏi Trọng ai là người thi công căn nhà và có ý đòi sơn lại theo ý mình thì anh không chấp nhận.
Trong bữa cơm gia đình, tôi hỏi ý kiến của bố mẹ chồng, họ cũng không đồng ý việc sơn sửa. Tôi lại hỏi khi nào họ làm giấy tờ sang tên sổ đỏ cho vợ chồng mình đứng tên thì bố chồng gắt gỏng bảo tôi "được voi đòi tiên", có nhà ở còn đòi làm chủ sở hữu. Thái độ của ông làm tôi ngỡ ngàng, không hiểu mình đã sai ở chỗ nào?
Biết tên người chủ sở hữu căn nhà mà tôi tức nghẹn. (Ảnh minh họa) |
Khi về nhà, chồng tôi mới tiết lộ sự thật. Căn nhà này là do anh và vợ cũ cùng đứng tên. Sau khi ly hôn, vợ cũ anh đi nước ngoài định cư ngay mà không kịp làm giấy tờ chuyển nhượng. Chị ấy thương bố mẹ chồng lắm nên có nói sẽ để lại căn nhà làm của dưỡng già cho ông bà. Hiện giờ, chị ấy vẫn thường xuyên liên lạc với ông bà dù chồng tôi không hề muốn điều đó.
Giờ sổ đỏ bố mẹ chồng nắm giữ, chồng tôi cũng không cầm làm gì. Biết chuyện, tôi uất nghẹn trong lòng. Vậy chẳng phải ông bà cho tôi ở nhà này theo kiểu ở chui, ở tạm thôi sao? Vậy sao gọi là quà mừng cưới? Tôi đâu cần cái nhà, đâu cần nhận sự bố thí đó.
Ngay hôm sau, tôi đã dọn về nhà bố mẹ đẻ ở. Còn chồng tôi, anh ấy muốn về với vợ thì về, không thì thôi, chứ tôi quyết không về lại nhà chồng. Ông bà thương con dâu cũ hơn tôi thì tôi còn về thăm nom làm gì nữa? Chỉ tội chồng tôi, một thân 2 nhà, đi đi về về cũng mệt mỏi. Hay tôi vay tiền mua nhà riêng cho thoải mái, trả hẳn căn nhà kia cho bố mẹ chồng?
Chăm bố nằm viện cả tháng trời, ông "trả công" cho vợ chồng tôi bằng một câu nói đau điếng
Chồng tôi lắc đầu ngán ngẩm, thở dài bảo đời đúng là quá bất công.