Đúng là lúc nghèo khổ đói rách đến 10 nghìn đổ xăng còn vét túi này túi nọ không đủ thì chẳng ai biết nhưng cứ hễ hơi ổn định một chút là cả làng cả tổng hay.
Tôi 41 tuổi, chồng năm nay cũng 51 rồi. Hai vợ chồng tôi đúng là cày như hai con trâu từ lúc lấy nhau đến giờ 20 năm trời thì mới bắt đầu gọi là đợi bần hàn đi.
Đến giờ nhìn lại thời gian đã trôi qua tôi vẫn không hiểu động lực nào mà tôi có thể làm việc 1 ngày 15 - 16 tiếng đồng hồ, còn ông chồng thì cày mấy việc một lúc. Làm nhiều đến nỗi không có cả thời gian mà tiêu tiền!
Chúng tôi sợ nghèo, thật sự rất sợ, cứ nghĩ đến cái cảnh mua hộp sữa cho con cũng đắn đo nâng lên đặt xuống là tôi lại rùng mình. Bởi vậy nên hai vợ chồng cứ nai lưng ra làm, làm để con cái đỡ khổ còn mình thì khổ cũng được không sao.
Mấy năm gần đây chúng tôi ổn, nhà cửa có, xe cộ có, đất đai găm vài mảnh để đầu tư, tài khoản có dư một chút để phòng thân. Thế nhưng nói là giàu có thì không, đi lên từ hai bàn tay trắng, không chỗ dựa, không vốn liếng, không thừa kế thì ở đời có được mấy người gọi là giàu đâu.
Vợ chồng chúng tôi ở riêng lâu rồi vì chồng tôi không hợp bố mẹ, cứ ngồi xuống với nhau chỉ cần nói đến câu thứ 3 thôi là bắt đầu cãi nhau rồi. Bà thì ghét tôi lắm vì tôi hay cãi, tính tôi không nhịn được, cứ cái gì không hợp lý là tôi nói thẳng.
Vả lại, thời ý chúng tôi đã nghèo thì chớ nhưng vì ở chung nên bố mẹ chồng mặc định vợ chồng tôi phải lo cho chú út nên tôi không chấp nhận được. Con tôi còn lo chưa xong tôi rảnh hơi đâu mà đi nuôi con hộ người khác.
Chúng tôi ra ở riêng không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào của bố mẹ chồng. Tiền không có lắm lúc đói quá phải giả vờ về ăn trực nhà ngoại. Bố mẹ tôi thương con thương cháu nên toàn bảo về mà ăn chứ đừng có để đói, đói thì kiếm tiền làm sao?
Về sau, mẹ tôi bán miếng đất ở quê, cho vợ chồng tôi 200 triệu và từ đó cuộc đời chúng tôi mới sang trang mới. Mà ông bà cũng có phải giàu có gì đâu, miếng đất bán đi được hơn 500 triệu thì cho tôi 200, cho anh trai tôi 200 nữa, ông bà còn có một chút để gửi tiết kiệm lấy tiền sinh hoạt hàng tháng mà thôi.
Cũng vì chuyện này mà với chồng tôi nếu nhà ngoại có việc anh đều lo hết không bao giờ nề hà vì lúc mình sắp chết, có người đưa tay ra vớt lên thì cả đời không quên được cái ơn đấy.
Đấy rồi giờ chúng tôi đâu vào đấy thì nhà chồng tôi bắt đầu lân la hỏi han. Mà tôi quên không kể nhà chồng tôi giàu nha, bố mẹ chồng lương hưu hơn 20 triệu/tháng. Bán mấy miếng đất phải được ngót nghét mười mấy tỷ chứ chả ít, thế nhưng lại đặc biệt ki bo!
Chú em chồng năm nay chuẩn bị lấy vợ, tôi với chồng bàn bảo cho chú ấy 20 triệu gọi là có tí quà để chú ấy lập gia đình mới.
À đấy mới là dự định thôi vì cuối cùng tôi và chồng không cho đồng nào hết cũng không đi dự cưới luôn mà cũng chẳng biết là có cưới xin gì hay không.
Nguyên nhân là lúc vợ chồng về thăm ông bà thấy chú út cũng ở nhà thì chồng tôi mới nói là sẽ cho vợ chồng chú từng ấy tiền. Vừa nói dứt lời thì thì mẹ chồng bĩu môi, bố chồng đập bàn, em chồng cười khẩy.
- Anh chị nhà lầu xe hơi đủ cả, tiền treo đầy người mà cho em hẳn 20 triệu để lấy vợ luôn! Anh chị hào phòng quá!
Câu này là mẹ chồng tôi nói.
- Tao đã không bắt chúng mày lo cho em cưới xin rồi thì chí ít chúng mày cũng phải biết điều cho em nó đàng hoàng một chút. Là anh là chị mà chúng mày sống khốn nạn thế à?
Câu này là bố chồng tôi nói.
Còn chú em chồng tôi thì ngồi gác chân khệnh khạng, mồm cười khẩy, đầu lắc lắc tỏ vẻ khinh thường.
- Thôi em nói thẳng, anh chị liệu liệu lo cho em cái xe Mercedes. Em cũng chẳng đòi xe 14 tỷ hay gì đâu, mua tạm cái Merc E thôi cũng được.
Ôi trời đất ơi, xe "Mẹc" mà nó bảo mua tạm thôi cũng được! Đến vợ chồng tôi bây giờ còn chẳng bao giờ nghĩ đến việc mua xe ở phân khúc ấy mà nó nói cứ như thể ra kia mua tạm con lợn thôi cũng được ấy.
Tôi nào có kịp phản ứng gì thì chồng tôi đứng phắt dậy đi ra ngoài. Nửa câu cũng không thèm nói. Bố mẹ chồng lẫn em chồng đều ngơ ngác không hiểu là ý của chồng tôi ra sao, có đồng ý mua cho nó hay không. Thế nhưng tôi cực kỳ hiểu chồng mình, anh đã đứng dậy phủi quần đi về nghĩa là anh không còn gì để nói với họ nữa.
Sau vụ đấy có vài lần bố mẹ chồng tôi gọi điện hỏi chuyện mua "Mẹc" cho em chưa thì chồng tôi đều cúp máy cái rụp luôn. Chắc là anh chán ngấy cái nhà mình rồi!
“Du hành cùng Satie” với nghệ sĩ dương cầm, nhạc trưởng tài năng David Greilsammer
Nghệ sĩ dương cầm, nhạc trưởng tài năng người Pháp, David Greilsammer, sẽ có chuyến lưu diễn lần đầu tiên tại Việt Nam, khởi đầu tại TP.Hồ Chí Minh ngày 18.6.