Mẹ chồng thẳng thừng từ chối trông cháu nội nhưng khi em chồng nhập viện thì bắt tôi nghỉ việc chăm

May mà tôi còn có ông chồng biết đúng biết sai.

Tôi không biết với người khác thế nào nhưng vợ chồng tôi có quan điểm sống khá giống nhau, dù là người thân hay bạn bè thì mối quan hệ nào cũng cần có sự cho đi nhận lại. Tôi không phải Bồ Tát để có thể cứ cho đi mãi mà đối phương chẳng coi ra cái gì, lòng tốt đặt không đúng chỗ cũng là tội ác.

Tôi và chồng lấy nhau không có bất kỳ sự hỗ trợ nào từ gia đình cả hai bên. Bố mẹ tôi thì chỉ muốn tống khứ đứa con gái đi cho khuất mắt để toàn tâm toàn ý chăm sóc cậu con trai cưng. Bố mẹ anh thì theo chủ nghĩa thương con bằng mồm, cái gì cũng nói hay chỉ không làm mà thôi.

Lớp 9 chồng tôi đã không được bố mẹ cho tiền học nữa rồi, may sao bà nội thương cháu nên đón về nuôi, cố gắng cho anh ăn học đàng hoàng thì hai cụ đều đã già. Đến lúc anh có thể báo hiếu thì cụ đã thanh thản về trời mất rồi...

Chồng tôi thiếu thốn tình cảm nên dù biết bố mẹ không coi trọng mình thì anh vẫn cố gắng duy trì mối quan hệ ở mức có thể nhìn được mặt nhau. Chúng tôi lấy nhau thậm chí không có đám cưới, hai đứa dắt nhau đi làm đăng ký kết hôn rồi làm một bữa tiệc nhỏ nhỏ gọi là báo hỷ đến anh em bạn bè mà thôi.

Mẹ chồng thẳng thừng từ chối trông cháu nội nhưng khi em chồng nhập viện thì bắt tôi nghỉ việc chăm

Chúng tôi đều biết thân biết phận, chú tâm làm ăn để thoát khỏi cái cảnh nghèo. Hai đứa cố gắng dắt tay nhau qua những ngày tháng mà cả ngày 2 vợ chồng chỉ có 50 nghìn để ăn, chồng nhường vợ, vợ nhường chồng.

Lấy nhau 10 năm chúng tôi mới ổn định kinh tế, khi bắt đầu thấy cuộc sống khá giả hơn, tôi mới quyết định thả để có con. May sao mà con về với hai vợ chồng rất sớm.

Tôi bầu bì vẫn vác cái bụng đi làm, chồng xót bảo nghỉ tôi nhất quyết không. Hơn ai hết tôi sợ cái nghèo, sợ mình nghỉ làm mọi gánh nặng dồn lên vai chồng.

Mặc dù không thân thiết nhưng lễ tết vợ chồng tôi vẫn về thăm bố mẹ anh. Đợt tôi sinh bé xong, lúc bé gần 6 tháng, tôi sắp hết thai sản thì có bế bé về thăm ông bà. Thật ra tôi bế về chơi thôi chứ chưa bao giờ tôi có ý định nhờ vả gì bố mẹ cả hai bên. Nhưng chắc là bà nghĩ chúng tôi định nhờ trông con hay sao ấy, chưa gì bà đã chặn đầu trước rồi.

- Tao cứ nói trước là tao không trông cháu, với tao đích tôn hay không không quan trọng đâu. Con chúng mày đẻ ra thì tự nuôi.

Chồng tôi không nói gì, ngồi thêm mấy phút rồi xin phép ra về. Trên đường về anh cười bảo là gớm khổ, đến anh là con bà đẻ ra bà còn không nuôi thì nghĩ sao bà trông cháu hộ.

Vợ chồng tôi không oán chẳng hận, chỉ là tự hiểu vị trí của mình ở đâu mà cố gắng tự phấn đấu, tự lo việc của mình mà thôi.

Bé nhà tôi đi trẻ được 2 tháng, mọi thứ ban đầu cũng hơi khó khăn một chút nhưng bây giờ thì tạm ổn rồi. Bỗng nhiên hôm trước, chồng tôi về bảo là bà gọi điện nói chú út vừa tai nạn giao thông, bị khá nặng.

Tôi và chồng có vào thăm, khi biết tình trạng của chú ấy khá phức tạp. Điều trị tại bệnh viện ít cũng phải 3 tháng, chưa nói đến về nhà cũng không thể đi lại được...

Tôi cũng bảo chồng là làm phong bì gửi mẹ cho chú ấy. Nhưng điều tôi và chồng đều bất ngờ là khi mẹ chồng tôi ngồi phân công việc chăm sóc chú út.

- Thằng Tuấn bây giờ phải có trách nhiệm, mỗi tháng đưa mẹ tiền để thêm vào chăm sóc em. Tiền phẫu thuật chữa bệnh cho em thì bố mẹ tự lo rồi. Còn cái Hoa thì xem thế nào nghỉ việc ở nhà hỗ trợ mẹ chăm sóc em nó.

Tôi sốc đến mức tròn mắt hết nhìn mẹ chồng rồi nhìn bố chồng rồi lại nhìn sang chồng, thấy anh cũng đang ngạc nhiên không kém gì mình. Nghĩ lại tôi có chút buồn cười.

Đương nhiên là tôi không chấp nhận rồi nhưng tôi muốn đợi xem chồng mình xử lý thế nào vì tôi luôn tôn trọng ý kiến của anh.

- Mẹ ạ! Như mẹ đã nói, con ai người ấy chăm. Chú út không phải con của con nên con không có nghĩa vụ phải thực hiện yêu cầu của mẹ. Con bây giờ với mẹ không khác người ngoài là mấy, con nghĩ cái này mẹ hiểu hơn ai hết chứ ạ? Chúng con hiện tại đến đây cũng giống như người ngoài đến thăm hỏi, mẹ đừng để đến việc thăm hỏi vợ chồng con cũng không muốn làm.

Xong xuôi chúng tôi xin phép đi về với lý do đi đón con. Tôi thấy mặt mẹ chồng hết xanh rồi tím nhưng không nói thêm câu nào. Thôi thì ít nhất bà không nhảy dựng lên chửi bới ầm ĩ, bắt ép vợ chồng tôi phục vụ con trai bà chứ không có khi chồng tôi không bao giờ bước chân về nhà đấy nữa luôn mất.

Mạn Ngọc