Tôi năm nay đã 55 tuổi. Ở độ tuổi mà bạn bè đồng trang lứa bắt đầu thong thả hơn, dành nhiều thời gian để nghỉ ngơi và nhìn lại quãng đời đã qua, tôi cũng vậy. Nhưng càng lắng lại, tôi càng nhận ra có những điều không thể nào xóa đi được. Đó là những lần tôi đã khiến con mình rơi vào tuyệt vọng, không phải bằng roi vọt hay những trận mắng mỏ dữ dội, mà bằng… chính ánh mắt và cái thở dài của mình.
Ngày con còn nhỏ, mỗi khi con lỡ làm sai điều gì, tôi hiếm khi nặng lời. Tôi vẫn luôn tự nhủ mình là người mẹ “hiền”, không bao giờ dùng vũ lực, cũng không trút giận lên con. Nhưng thay vào đó, tôi lại chọn cách im lặng, thở dài, lắc đầu và nhìn con với ánh mắt đầy thất vọng. Trong suy nghĩ của tôi lúc đó, đó là cách để con hiểu mình đã sai, để con tự thấy tự ngẫm lại bản thân và sửa chữa. Tôi không biết rằng ánh mắt ấy, im lặng ấy, với một đứa trẻ, còn khắc nghiệt hơn bất kỳ lời mắng nào.
Tôi vẫn nhớ có lần con mang về điểm kém. Thay vì ôm con vào lòng, hỏi con vì sao chưa làm được, tôi lại chỉ thở dài, lặng lẽ cất tờ giấy báo điểm đó rồi quay đi. Con lẽo đẽo theo sau, lí nhí “Con xin lỗi mẹ”, còn tôi thì không trả lời. Giờ nghĩ lại, tôi như thấy được chính khoảnh khắc ấy con đang gồng mình chịu đựng một nỗi buồn rất lớn, nỗi buồn vì không còn niềm tin từ mẹ.
Rồi những lần con làm vỡ cái bát, hay trót cãi lời, tôi cũng lặp lại cách ứng xử đó: lặng im, ánh mắt trách móc, cái lắc đầu nặng nề. Tôi tưởng con sẽ “thấm” để trưởng thành hơn, nào ngờ, con lại học cách thu mình, sợ hãi mỗi khi phạm lỗi. Tôi nhớ có giai đoạn, chỉ cần làm sai một chút, con đã òa khóc, cuống quýt xin lỗi như thể vừa gây ra tội lỗi khủng khiếp. Đó chẳng phải là dấu hiệu của một đứa trẻ hạnh phúc, mà là của một tâm hồn bé bỏng đã tuyệt vọng vì không còn cảm nhận được sự bao dung từ người mẹ.
![]() |
Bây giờ con đã trưởng thành, ngoan ngoãn, có công việc ổn định, nhưng tôi vẫn thấy rõ khoảng cách vô hình giữa hai mẹ con. Con kính trọng, hiếu thảo, nhưng mọi thứ đều có chừng mực, kiểu cách. Mỗi lần khó khăn, con bé biến mất hoàn toàn, không hề nhờ đến sự hỗ trợ của bố mẹ. Con chỉ xuất hiện khi bản thân ổn nhất, không bao giờ để bố mẹ thấy những lúc mình yếu đuối, cần được bảo vệ, trở che. Tôi chợt hiểu, có lẽ con sợ sự thất vọng của tôi đến mức đã học cách giấu mình từ lâu.
Tôi day dứt vô cùng. Đôi khi, sự im lặng và ánh mắt của cha mẹ có sức nặng ghê gớm, còn hơn cả những trận đòn roi. Thất vọng chính là nhát dao cắt vào lòng đứa trẻ, để lại những vết thương không dễ lành. Và chính tôi trong vô thức đã dắt con đi qua tuổi thơ bằng thứ áp lực kinh khủng ấy.
Giờ đây, tôi chỉ mong có thể nói với con rằng: “Mẹ xin lỗi. Mẹ đã sai khi không dang tay ôm con những lúc con yếu đuối nhất. Từ nay, con đừng bao giờ sợ mẹ thất vọng nữa, vì với mẹ, con luôn là niềm tự hào, dù con có lỡ sai lầm bao nhiêu lần đi nữa.”
Ở tuổi 55, tôi mới nhận ra rằng đứa con mình dứt ruột đẻ ra đã tuyệt vọng đến thế nào mỗi lần trót lỡ làm điều gì không hài lòng bố mẹ...
Theo quan điểm dân gian, có nên đặt tên cho con trước khi mang bầu?
Theo dân gian cái tên của bé nên chứa đựng sự tử tế, hiền hòa, mang ý nghĩa tốt đẹp.