Mấy hôm gần đây, ngày nào tôi cũng cập nhật tin tức về siêu bão Yagi. Bão càng lớn mạnh, lòng tôi càng bồn chồn, bất an. Tôi chỉ hi vọng mọi người nâng cao tinh thần ứng phó bão lũ, nghe theo chỉ đạo từ các cấp chính quyền và đừng bao giờ chủ quan. Bởi tôi đã từng chủ quan như thế vào năm 2017, khi cơn bão Damrey đổ bộ trực tiếp vào Khánh Hòa - Phú Yên. Cái kết nhận lại là sự đau đớn khôn nguôi, là cắn rứt lương tâm suốt cả cuộc đời này.
Năm đó, nhà tôi mới xây cất lại rất khang trang và cao hơn các nhà khác trong vùng. Nghe tin bão đến, bố mẹ khuyên tôi nên mua dây cáp hoặc dùng biện pháp nào đó để gia cố nhà cửa. Nhưng tôi gạt đi và còn ỷ lại, cho rằng bão sẽ không vào được đâu, nó sẽ tự tan trên biển thôi. Và nếu có vào thì nhà tôi là nhà ngói, lại mới, chẳng việc gì phải lo sợ cả. Đúng là "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ". Bố mẹ cứ nói, báo đài cứ rao, tôi vẫn điềm nhiên làm việc của mình.
Khuya đó, bão đổ bộ vào Khánh Hòa - Phú Yên với sức gió kinh khủng mà khi nhớ lại, tôi vẫn còn run rẩy. Nằm trong phòng, tôi nghe tiếng gió gào thét và tiếng cửa cổng bằng sắt đập vào nhau. Một lúc sau, cả nhà tôi hốt hoảng khi gió lùa vào mái ngói và cuốn phăng ngói vứt đi. Ngói vỡ, la phông cũng bị nước mưa tạt ướt nên rơi xuống nền nhà. Tôi và bố cuống cuồng tìm mọi cách giữ la phông lại mà cũng không kịp.
Bỗng nhiên cả nhà nghe tiếng thét chói tai của mẹ tôi vang lên ở nhà bếp. Vì sợ ướt gạo nên mẹ tôi xuống bếp định lấy bao gạo đem cất, không ngờ bị mảnh ngói vỡ rơi trúng vào đầu. Khi chúng tôi chạy xuống bếp thì mẹ đã ngất xỉu rồi, máu chảy ướt cả áo, nhòe với nước mưa. Đó là một đêm kinh hoàng của chúng tôi. Điện cúp, mưa gió bão bùng, mẹ bị thương nặng nhưng không thể đưa đi cấp cứu được. Tôi chỉ có thể băng bó và tìm cách cầm máu cho mẹ. Đến khi gió bớt rú gào, tôi bất chấp nguy hiểm, lái ô tô đưa mẹ đến bệnh viện.
Nhưng mẹ đã qua giai đoạn vàng để cấp cứu chấn thương sọ não rồi. Bà nằm bệnh viện, điều trị tích cực 3 ngày thì ra đi. Đó là cú sốc vô cùng lớn lao, cũng là nỗi ám ảnh và tự trách mình của tôi suốt 7 năm qua.
Giờ nghe tin siêu bão sắp đổ bộ vào đất liền, tôi chỉ biết cầu nguyện và mong rằng mọi người đừng ai chủ quan, hãy ứng phó kịp thời trước siêu bão. Đừng để phải trải qua những ngày tháng đau khổ và ân hận như tôi.
Thấy mẹ chồng thường có những vết bầm tím trên người, tôi lén lắp camera thì đau thắt lòng khi chứng kiến cảnh khó chấp nhận
Cứ về quê, tôi lại thấy trên người mẹ chồng có vết bầm tím, không chỗ này thì chỗ khác.