Để tôi kể bạn nghe, ngày 16 tháng 8 năm 2014, tôi kết hôn. Đám cưới của tôi không nhà, không xe, không tiệc cưới, không tuần trăng mật, thậm chí cả nhẫn cưới cũng không nốt. Đối phương là nhiếp ảnh gia cùng công ty, chúng tôi đã làm việc với nhau được 3 năm. Tôi thường phải đưa cấp dưới đi công tác chụp ảnh ở nơi khác. Năm 2013, một lần đi công tác trở về, tôi thấy anh ấy đứng dưới lầu đợi tôi, trong tay là một món quà nhỏ: một chiếc móc khoá tình yêu. Sau lần đó, dưới sự cổ vũ của đồng nghiệp trong công ty, chúng tôi trở thành người yêu. Tôi là kiểu con gái truyền thống nên chúng tôi không ở chung, cộng thêm việc cả hai chúng tôi đều rất bận nên mãi đến đợt nghỉ Quốc Khánh, hai đứa về ra mắt bố mẹ tôi ở quê mới coi như là chuyến du lịch đi xa duy nhất của cả hai.
Trước đó, anh ấy từng có một mối tình yêu xa. Anh ấy nói cô người yêu cũ mặt nào cũng tốt, chỉ duy một điều là không tốt với bố mẹ anh. Yêu cầu của anh đối với bạn gái cũng rất đơn giản: tốt với bố mẹ anh là được. Tôi thấy như vậy cũng rất bình thường, thế nên tháng nào chúng tôi cũng về nhà anh ấy thăm bố mẹ một lần.
Mẹ anh ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp và nhanh nhẹn, lần nào chúng tôi về bà cũng làm một bàn đầy thức ăn ngon. Bố anh hồi trẻ phải ra ngoài làm ăn bươn chải, một mình mẹ phải lo liệu mọi thứ trong nhà, hai mẹ con cứ thế nương tựa vào nhau mà sống. Sau này bố của anh cũng không gây dựng được sự nghiệp gì nên đành trở về nhà, mẹ anh lại giúp ông tìm một công việc khác. Mỗi lần gặp nhau, chúng tôi đều rất khách khí, nói nói cười cười, bầu không khí cũng khá hoà hợp.
Yêu nhau đến năm thứ hai, trước sự giục giã của hai bên gia đình, chúng tôi quyết định đăng ký kết hôn. Chồng tôi không muốn bố mẹ phải lo lắng nên không tổ chức đám cưới, cũng không mua nhà tân hôn, mặc dù khi đó giá nhà ở thành phố không hề đắt đỏ. Tôi nghĩ con cái hiếu thuận quan tâm cha mẹ là điều tốt nên cũng đồng ý theo, mẹ chồng tôi là kế toán ở ngân hàng cũng nói: “Mẹ rất hiểu tình hình thị trường, giờ giá nhà đang đạt đỉnh, chờ giá xuống vững hơn rồi hẵng mua”. Thế là tôi và chồng đi thuê một căn nhà trong chung cư, bắt đầu cuộc sống tân hôn tuy bận rộn nhưng giản dị và hạnh phúc.
Chồng tôi than vãn bôn ba ở thành phố lớn mệt mỏi quá, vẫn muốn quay về quê định cư lâu dài hơn. Anh muốn tôi về ở trước với bố mẹ, chờ khi thu xếp được thì anh sẽ chuyển về. Nghe lời chồng, tôi bèn quyết định về quê tìm việc. Tôi học chuyên ngành báo chí, làm ở mảng truyền thông, dù gì sau này cũng phải làm vợ làm mẹ, gia đình vẫn là quan trọng nhất, tôi không muốn sống cuộc đời ôm cái máy quay chạy khắp nơi như trước nữa, thế nên tôi chuyển ngành sang làm chăm sóc khách hàng mảng IT, bắt đầu lại từ đầu.
Đến cuối năm, tồi về quê trước chồng, hai vợ chồng mỗi người một nơi, tôi cũng bắt đầu chân chính trải nghiệm cuộc sống mẹ chồng nàng dâu. Nhà mẹ chồng tôi rộng 60 mét vuông, hai ngủ một khách, lúc đó bà ngoại chồng tôi vẫn còn sống, bố mẹ chồng ngủ một phòng, tôi và bà ngoại chen chúc nhau trong căn phòng còn lại, tôi kê hai cái hòm gỗ cũ lại với nhau, bên trên để thêm tấm gỗ, vậy là thành giường của tôi. Vì để bày tỏ tấm lòng với mẹ chồng, mỗi tháng tôi đưa cho bà 2/3 số lương của tôi, mà khi ấy lương của tôi chỉ có 8-9 triệu.
Ảnh minh họa |
Lúc mới kết hôn, bà ngoại của chồng đưa tôi đến cửa hàng trang sức mua vòng, nhưng tôi không nỡ tiêu tiền của bà nên chỉ chọn một chiếc nhẫn hết sức đơn giản. Bà nói với tôi rằng bố chồng tôi tính tình khó chiều, lại không có năng lực, nếu như ngày xưa ly hôn mà không bị người ta bàn ra tán vào thì bà đã bắt mẹ chồng tôi ly hôn rồi. Bà kể lể rồi nắm tay tôi bảo tôi phải quan tâm, chăm sóc mẹ nhiều hơn.
Thế nhưng, sau khi về ở với mẹ chồng, tôi mới phát hiện ra gia đình này khác hoàn toàn so với lúc tôi mới đến ra mắt hồi yêu nhau. Trước kia mỗi lần về nhà, mẹ chồng nấu ăn rất ngon, nêm nếm vừa vặn, còn bây giờ 4 người ăn cơm mà trên bàn chỉ bày 2-3 món đơn giản, món nào cũng cho muối mặn chát để bớt tốn thức ăn, ăn nhiều cơm hơn.
Mẹ chồng nói ngày xưa đói kém nên bà tiết kiệm quen rồi, không sửa được. Chỉ khi nào chồng tôi về thì bà mới lấy thịt cá trữ đông trong tủ lạnh ra, sửa soạn một mâm đầy đồ ăn. Bố chồng tôi cũng chẳng còn trầm ổn như lúc mới gặp nữa, rất ít khi tôi thấy ông ấy nói chuyện hay cười đùa. Cả ngày ông chỉ ôm cái máy chơi điện tử cũ, không thì nằm dài trên sô pha xem tivi rồi ngủ quên luôn ở đó, hầu như ngày nào ông ấy cũng ngủ trên sô pha, phòng ngủ chính chỉ có một mình mẹ chồng tôi ngủ.
Trong nhà, mẹ chồng là người kiếm được nhiều tiền nhất, căn nhà cũng là của mẹ chồng, bà ngoại cũng là mẹ đẻ của mẹ chồng tôi. Thế nên mặc cho bố chồng có nóng tính đến đâu thì cũng không có địa vị trong nhà, chuyện lớn chuyện nhỏ gì ông ấy đều không có quyền quyết định. Thế nên ngoài việc nấu cơm ra thì bố chồng tôi chỉ nằm chơi nhàn nhã, không nhúng tay vào chuyện gì khác cả. Mẹ chồng tuy là chủ gia đình nhưng rất vất vả, ngày nào cũng quét dọn giặt giũ, sửa sang nhà cửa, không có ai giúp bà một tay, bố chồng còn chẳng thèm nói chuyện với bà chứ nói gì đến dỗ dành vợ. Cho nên lúc ban đầu, tôi khá là xót mẹ chồng.
Mỗi lần chồng tôi về nhà là lại có cả đống nhiệm vụ phải thực hiện, nào là lái xe đưa mẹ đi xử lý công việc, đưa mẹ đi chợ, đưa mẹ đi thăm họ hàng các thứ. Đến tối, mẹ bắt chồng tôi ngủ ngoài sô pha, tôi và bà ngoại vẫn chen chúc nhau trong căn phòng chật chội. Tôi rất không vui, bởi dù gì chúng tôi cũng là vợ chồng mới cưới, cần có nhiều thời gian ở bên nhau hơn. Chồng sợ tôi buồn nên buổi tối thường đưa tôi ra ngoài chơi tới khuya mới về, thế nên mỗi tuần tôi đều rất mong đợi lúc đó, tuy không phải thế giới hai người nhưng ít nhất vẫn có chồng ở bên.
Có lần chồng tôi đang tắm rửa trong nhà tắm, mẹ chồng đi đến cửa nhà tắm rồi gọi chồng tôi mở cửa. Chồng tôi nói: “Mẹ, mẹ cần đồ gì bảo con, con đưa ra ngoài cho”. Mẹ chồng liền hừ mạnh và nói năm cấp 2 vẫn còn cởi truồng tắm mưa, chạy nhông nhông khắp xóm, thế mà giờ lại còn kín kín đáo đáo với cả mẹ...
(Còn nữa)
Cặp vợ chồng 42 tuổi lần lượt qua đời vì bệnh ung thư gan, bác sĩ nói "sát thủ" gây bệnh đã ở trong bếp từ rất lâu
Theo lời kể của Yingzi về thói quen sống, bác sĩ điều trị cho vợ chồng họ nhấn mạnh: Thì ra "thủ phạm" đã nằm trong bếp từ lâu.