Ngày còn trẻ, chồng tôi cũng chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi con nhưng từ khi mỗi tháng tôi kiếm được hơn 30 triệu thì anh sống ỉ lại. Anh không chịu đi làm, cả ngày ở nhà nấu cơm và lo dọn dẹp nhà cho mẹ con tôi.
Nhắc nhở anh đi làm kiếm tiền rất nhiều lần nhưng mỗi khi bàn đến vấn đề này thì vợ chồng cãi nhau inh ỏi, thậm chí anh còn đòi đuổi vợ con ra khỏi nhà. Quá mệt mỏi, tôi buông xuôi, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Ở nhà không có bạn bè chơi cùng, anh chỉ biết làm bạn với rượu và say bí tỉ tối ngày. Không muốn rượu làm hỏng chồng nên tôi ngừng đưa tiền cho anh. Nhưng anh lại đi qua nhà những người hàng xóm hay các quán xin rượu để uống. Anh uống nhiều mà không ăn nên đã từng bị chảy máu dạ dày.
Sau khi xuất viện, tôi thuyết phục anh đi cai rượu. Tiền tôi bỏ ra chữa dạ dày và cai nghiện cho anh khá nhiều nhưng nghị lực kém, ích kỷ, không biết thương vợ nên vẫn tái phạm lại. Anh còn uống nhiều rượu hơn lúc trước. Mỗi lần ngửi thấy mùi rượu trên cơ thể chồng, tôi dò hỏi uống ở đâu và đến nhà người cho anh rượu để nhắc nhở họ không được cung cấp rượu nữa.
Nhiều lúc tôi chán nản khủng khiếp, người ta lấy chồng được cưng chiều sống trong hạnh phúc. Còn tôi lấy chồng phải chăm chút lo lắng như đứa trẻ.
1 tháng trước, nhà nội có cỗ, chồng định đi ăn nhưng tôi sợ anh uống rượu nhiều lại say nên tôi giành đi. Trên đường đi ăn cỗ, có một chiếc xe tải va chạm vào xe làm tôi bị ngã bất tỉnh. Lúc tỉnh dậy thì bị băng bó đầy người và nằm bất động trên giường bệnh.
Ảnh minh họa |
Toàn bộ tiền thuốc thang và viện phí do người tài xế xe tải bỏ ra. Tôi bị chấn thương nặng nên phải điều trị suốt 3 tuần mới có thể xuất viện về nhà theo dõi tiếp. Ngày tôi về, chồng hỏi: "3 tuần vừa rồi cô đi hú hí với người đàn ông nào phải không? Bây giờ bị nó đá không có chỗ đi, lại quay về nhà à? Thôi cô cút khỏi nhà này cho khuất mắt tôi, đây không cần người vợ mất nết thế".
Lời chồng nói làm tôi choáng váng uất ức và lăn đùng ra ngất. Lúc tỉnh lại thì đang ở trong bệnh viện. Bác sĩ nói là tôi còn yếu chưa thể chịu những chấn động mạnh và khuyên người nhà chăm sóc tôi tốt hơn.
Con trai tôi giải thích là mọi người ở nhà cũng nói chuyện tôi bị tai nạn và phải nằm viện. Thế nhưng bố lúc say lúc tỉnh nên ăn nói linh tinh, thậm chí còn cho rằng mọi người nói dối bố nên bố không chịu đi bệnh viện thăm mẹ. Con mong tôi đừng để bụng những lời bố nói, lơ đi mà sống để giữ gìn sức khỏe cho các con yên tâm học hành.
Vậy là suốt 3 tuần tôi nằm viện, không có ai ở bên ngăn cản nên chồng được uống rượu thỏa thích mỗi ngày, say xỉn tới mức vợ nằm viện cũng không đoái hoài. Tôi sợ khi vợ khỏi bệnh thì đến lượt chồng phải nhập viện để chữa những căn bệnh do rượu gây ra, rồi tiền vợ làm ra được đồng nào lo chữa bệnh cho anh hết.
Nhiều năm nay sống với người chồng nghiện rượu, tôi không tìm thấy hạnh phúc và mệt mỏi vô cùng. Tôi muốn bỏ chồng để tìm cuộc sống bình yên. Nhưng giờ mà bỏ anh thì sẽ tạo gánh nặng cho các con tôi.
Chẳng lẽ tôi phải sống nửa cuộc đời còn lại bên người chồng say xỉn sao?
Trong cuộc họp gia đình để phân chia tài sản, tôi mạnh mẽ từ chối nhận đất đai, chỉ xin được nhận nuôi bố mẹ chồng
Tôi là người mở lời đầu tiên sau khi bố chồng đọc bản di chúc.