Chết khát giữa đại dương

Mà chắc tôi cũng chẳng mua linh tinh vì chúng nó. Tôi mua cho tôi một cảm giác nhẹ nhàng hơn thì phải. Để cho thằng bé đi nhanh cho khuất mắt...

Nếu cậu còn lần nào cũng hồ hởi và sẵn lòng mua những thứ linh tinh ấy, bọn trẻ con này sẽ không bao giờ thoát nổi cuộc đời này của chúng nó. Vẫn sẽ luôn có những đứa người lớn bắt chúng nó đi lê lết bán bút bi, tăm bông hay kẹo cao su như thế trên phố, và nguy hiểm hơn, chính chúng nó sẽ bằng lòng với cuộc đời như vậy. Không bao giờ chúng nó cảm thấy cần phải thay đổi hay vượt thoát nữa. Trong khi, cả tôi với cậu đều biết, cái cảnh lê la này nhiều cạm bẫy thế nào. Dễ dàng mủi lòng và tặc lưỡi rút 10 nghìn ra như cậu, hoàn toàn không phải là cách giải quyết tận gốc vấn đề.

Thằng nhóc ấy đã bước đi khá xa. Nhưng ở đầu phố kia, một bà già lại đang tiến đến…

Ảnh minh họa: internet.
Ảnh minh họa: internet.

Mười hai giờ đêm nào đó, ở đường 5, bên kia Cầu Chui.

Vẫn đứng đó đợi sau khi đã cố vành tai ra mà nghe một bà già khóc lóc kể lể, rồi gọi tới vài ba cuộc điện thoại cầu cứu hộ bà ấy. Tôi nhìn cái thằng cha nghe điện thoại chằm chằm. Nó không buồn nhìn tôi, và cũng chẳng buồn chào hỏi gì, dĩ nhiên. Nó tập trung tất cả mọi neuron thần kinh của nó vào việc chửi rủa người đàn bà - lúc này tay vẫn khư khư ôm cái mẹt đựng những thứ hàng lặt vặt lỉnh kỉnh. Vừa khóc mếu vừa lập cập leo lên xe, vừa quay lại cảm ơn tôi lúng búng, bà níu lấy những câu mắng mỏ như kẻ chết đuối níu lấy một chiếc phao cứu sinh.

Và cứ thế, cái hình khối hỗn độn với những thổ âm địa phương méo mó nào đó khuất dần.

Đến bây giờ, tôi vẫn chẳng hiểu bằng cách nào một người phụ nữ bán rong dây buộc tóc với tăm bông lại có thể đi lạc xa đến vậy, đến tận một thế giới mà bà ta không hề có chút ý niệm nào.

Nhưng tôi tin rằng chỉ cần về đến nhà trọ thôi, cánh tay đã giơ lên nửa chừng rồi dừng lại của thằng cha kia sẽ lập tức trở thành những cái tát. Để cho mà nhớ. Để lần sau đừng lang thang. Đừng làm hắn phải đi đón nữa.

 - Tôi biết cậu nói đúng. Mua hộ dăm ba lần mấy thứ vặt vãnh chẳng phải là cách giải quyết vấn đề. Nhưng thế này này. Nếu không ai mua gì, tối nay thằng bé ấy có cơm ăn không? Có ăn đòn thay cơm không? Tôi hỏi thế, vì tôi vẫn luôn nhớ đến gánh nhạc vỉa hè của lão Garolli trong Không gia đình. Chỗ mà Remi gặp Mattia ấy?

 - Cậu có một thứ lòng nhân của đàn bà. Cậu cho kẻ khát uống nước biển.

Ừ, có lẽ thế, nhưng đành thế. Mà chắc thực ra tôi cũng chẳng mua linh tinh vì chúng nó. Tôi mua cho tôi một cảm giác nhẹ nhàng hơn thì phải. Để cho thằng bé đi nhanh cho khuất mắt, mình còn uống tiếp.

Kinh siêu độ nói cho cùng là để tụng cho người sống. Làm thế nào, bạn ơi, chính tôi cũng đang chết khát giữa những đại dương của riêng mình cơ mà?

Thiên Thư

Học Đất để làm Người: sức mạnh của sự khiêm nhường

Học Đất để làm Người: sức mạnh của sự khiêm nhường

Tất cả mọi thứ trên thế gian này liệu có gì khiêm nhường hơn đất. Vậy sao ta không học Đất để làm Người ?