Có một cặp vợ chồng nghệ sĩ chia tay sau 16 năm yêu nhau.
Có rất nhiều người luyến tiếc vì họ đã từng là một gia đình kiểu mẫu. Mỗi người đều có sự nghiệp vững vàng. Nhưng rồi, cô vợ chấp nhận lui về làm hậu phương, hỗ trợ chồng trong các dự án của anh và chăm sóc con cái thay vì đuổi theo ánh hào quang phù phiếm. Vậy mà giờ đây khi được hỏi về cuộc hôn nhân của mình, cô chỉ có thể bật khóc đầy đau lòng.
Người ta đồn đoán vì một người thứ ba nào đó.
Chẳng ai có thể biết thực hư bên trong thế nào ngoài việc cô vợ úp mở bằng một sản phẩm âm nhạc nói về sự bất đồng quan điểm của một cặp đôi khi sống chung trong một mái nhà.
Ảnh: internet. |
Thật ra, cặp đôi nào mà chẳng có những lúc bát xô đũa lệch vì trên đời này làm gì có chuyện có người sinh ra là để dành cho mình mà đôi lứa có thể tâm đầu ý hợp trong tất cả mọi việc. Mỗi con người là mỗi thế giới quan với những trải nghiệm khác nhau. Trải nghiệm khác nhau hình thành nên nhận thức khác nhau. Nhận thức khác nhau không tránh khỏi những xung đột trong cuộc sống. Nếu không hiểu được rằng đó chính là cơ hội để cả hai được học hỏi lẫn nhau và phát triển tâm linh với những phẩm chất tốt đẹp của lòng bao dung, tính kiên nhẫn, và khả năng nhường nhịn thì không thể tránh khỏi những đứt gãy.
Thật ra, tôi vẫn nghĩ đã từng có thời họ cũng hoà hợp. Không hoà hợp làm sao có thể chọn ở bên nhau thay vì bao nhiêu con người khác? Không hoà hợp làm sao có thể yêu nhau đến 10 năm mới kết hôn? Bằng ấy năm tháng ở bên một ai đó sẽ là một ngục tù đoạ đày tâm can nếu không có sự thấu hiểu và thứ tha cho nhau để cùng nắm tay nhau nên vợ, nên chồng ước hẹn trăm năm.
Nhưng có lẽ, họ đã không còn có khả năng chấp nhận nhau thêm nữa.
Có lẽ vì cô đã luôn nhường nhịn quá nhiều?
Có lẽ chỉ có anh mới là người chịu đổi thay chính mình, còn cô không sửa đổi những cố tật của bản thân?
Ta không làm sao biết được.
Ta chỉ có thể biết rằng khi tình yêu không còn, người ta chẳng thể vì nhau mà vun đắp. Khi tình yêu không còn, người ta chẳng thể vì nhau mà học cách lắng nghe để hiểu và để thương nhau nhiều hơn.
Người ta chỉ có thể để cái tôi của mình lên tiếng với những trách cứ ẩn sâu bên trong “Anh không hiểu tôi”, “Cô không biết đặt mình vào vị trí của tôi” và rồi cho dù có cố gắng nhường nhịn bao nhiêu thì cơn sóng ngầm ấy một lúc nào đó cũng trào dâng và rồi vỡ tan như hạnh phúc mong manh.
Người phụ nữ ấy đã khóc rất nhiều, đã đớn đau đủ nhiều.
Người đàn ông ấy cũng không tránh khỏi những lúc thấy lòng bị tổn thương.
Nhưng họ đã quyết định không ở bên nhau nữa.
Chẳng phải vì không còn hoà hợp. Mà là hết yêu thôi.
Và rồi, mỗi người sẽ lại yêu một người khác. Và rồi, có thể sẽ lặp lại một vòng tuần hoàn của những sai lầm cũ nếu như không rút ra được những bài học trong mối quan hệ đã từng.
Vì sau những thời khắc mặn nồng, ta sẽ lại dễ dàng nhận thấy khuyết điểm của đối phương và sự không hoà hợp giữa hai người. Chỉ cần có đủ tình yêu và có đủ hiểu biết, ta mới có thể thăng hoa cùng nhau mà chấp nhận hết mọi thứ về nhau kể cả sự không vẹn toàn.
Và ngay cả lúc tình mặn nồng ta cũng biết rằng, nếu không còn ở bên nhau nữa, thì chẳng phải do số phận mà là mình đã yêu nhau xong rồi.
Em đã học đủ những bài học cần thiết khi ở bên anh.
Anh đã trưởng thành hơn khi gặp em và cả khi xa em.
Ta không có gì để trách nhau thêm nữa. Người đến và đi, ở hoàn cảnh nào cũng chỉ là để dạy ta những bài học mà thôi.
Vậy thì, hợp hay không hợp có còn là điều quan trọng cho một trái tim luôn sẵn lòng đón nhận những bài học của cuộc đời?
Chị phải hạnh phúc!
Xây dựng lòng tự trọng, giải phóng cảm xúc, hoàn thiện bản thân bằng cách khắc phục những nhược điểm chính là một tình yêu tự thân lành mạnh.