“Chị phải hạnh phúc. Cho dù không sống được bao lâu nữa và cho dù không tìm thấy người đàn ông nào yêu mình nhưng chị nhất định phải hạnh phúc!”. Người đàn bà hồi hộp, hào hứng, gần như là phấn khích quá mức khi nói với tôi qua điện thoại về quyết tâm phải sống một cuộc đời hạnh phúc.
Hai tháng trước, chị đột ngột inbox tôi bằng câu hỏi: “Em! Làm thế nào để biết yêu bản thân? Sao chị đã cố gắng mà không yêu bản thân được”.
Không ai có thể tin được một người phụ nữ 40 tuổi, có địa vị xã hội mà có thể hoang mang về việc làm thế nào để yêu chính mình nhưng đó là kết quả tất yếu của một chuỗi những nhận thức sai lầm về đời sống.
Chị dè dặt kể về cuộc hôn nhân hiện tại. Chồng đã ngoại tình suốt hơn chục năm kể từ ngày cưới nhau. Ngôi nhà không có những xô xát mà sóng chẳng thể yên, biển chẳng thể lặng. Nó ngấm ngầm với những cách biệt về nhân sinh quan giữa hai người. Và khi sex, chị chỉ nằm im chờ chồng xong việc mà không một lần đòi hỏi vì sợ chồng đánh giá hư hỏng.
Những trận cãi vã nhè nhẹ xuất phát từ chồng, những sự nhường nhịn của chị trở nên nằng nặng mỗi ngày. Và rồi chị nhìn người chồng gia trưởng ấy lũ lượt thay thế những cô nhân tình biết chiều chuộng và làm thăng hoa cảm xúc của mình hơn. Càng níu kéo, anh càng ngoại tình công khai. Âm thầm chịu đựng nhiều năm, chị quyết định ly hôn nhưng gặp phải sự phản đối dữ dội từ chính mẹ ruột của mình.
Vì chị đã được giáo dục trong một môi trường như thế. Từ bé chị đã lớn lên trong ngôi nhà mà người vợ luôn phải chịu đựng sự gia trưởng của người chồng. Hạnh phúc là một khái niệm được đo lường dựa vào mức độ chịu đựng của người đàn bà. Những cảm xúc khác của bản thân là thứ chưa từng được nâng niu, coi trọng.
Và chị lặp lại chính những nhận thức sai lầm đó của mẹ, cho đến một ngày chị muốn thoát ra khỏi mớ tư tưởng nhận thức cũ kĩ lạc hậu đó khi đọc nhiều quan điểm của chị em hiện đại biết sống-cho-bản-thân-mình. Họ tôn trọng và chiều chuộng cảm xúc của mình. Họ tận hưởng tình dục như một khoái lạc của sự hoà hợp mà bản thân xứng đáng hưởng thụ, thay vì bị chi phối bởi mớ đạo đức cổ hủ ngoan hay không ngoan.
Chị nhận ra mình thật đáng thương khi sự cam chịu mà chị được giáo dục ấy không phải là thứ giúp chị có một đời sống hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc là gì, yêu bản thân là thế nào vì chưa từng trải qua nên chẳng thể giải mã được.
Sống trong quá nhiều ẩn ức, chị đâm ra già néo đứt dây bằng những nổi loạn ngoại hình khi chăm chút cho tóc tai, váy vóc body, trễ tí cổ, hở tí ngực. Chị sexy ra trong con mắt ngạc nhiên của nhiều người và đương nhiên là sự nhiếc móc của người mẹ. Nhưng chị vẫn không hạnh phúc cho dù trẻ trung hơn.
Vậy hạnh phúc là gì?
Chị tần ngần “Chị sợ ly hôn. Chị sợ bắt đầu lại. Ở tuổi này, khó có thể gặp người đàn ông nào yêu mình. Và làm sao để đàn ông yêu mình hả em? Hình như chị hơi khô cứng. Đàn ông không thích phụ nữ như vậy phải không?”.
Đó. Chính cái tư tưởng bị động đó là nguyên nhân khiến chị không hạnh phúc.
Ảnh: shutterstock. |
Khi chúng ta biết tôn trọng chính mình thì người khác mới có thể tôn trọng ta. Làm sao ta có thể tìm người tôn trọng mình khi mình còn không thấy được mình thú vị ở điểm nào ngoài những nhược điểm dễ nhìn ra? Và làm sao ta có thể có một đời sống hạnh phúc khi mãi đi tìm những thứ bên ngoài như một người nào đó yêu thương mình, khi mình còn loay hoay làm sao để yêu bản thân? Mọi thứ chúng ta cần tìm đều ở bên trong mình. Xây dựng lòng tự trọng, giải phóng cảm xúc, hoàn thiện bản thân bằng cách khắc phục những nhược điểm chính là một tình yêu tự thân lành mạnh.
Vì đàn ông có thì thêm vui. Không có nhất định cũng phải hạnh phúc. Chẳng việc gì phải cố gắng rước của nợ nào để nó yêu mình mà mình phải đánh mất chính mình bằng những ức chế, cam chịu cho nhọc tấm thân. Đời sống ngắn ngủi, chẳng việc gì phải chịu khổ. Ở lứa tuổi nào con người cũng phải tự điều chỉnh lại cuộc đời mình để bản thân được hạnh phúc.
Tôi khuyên chị làm những gì chị yêu thích như cắm hoa, trồng cây, tham gia những khoá học nào đó của những người cùng sở thích để mở rộng mối quan hệ. Ngoài việc làm bạn với chính mình thì có thêm những mối quan hệ đồng điệu khác sẽ giúp tâm hồn mình thêm thăng hoa thay vì đời sống khép kín chịu nhiều u uất như trước đây.
Chị kể khi cắm hoa và chia sẻ lên facebook bị nhiều người nói xéo. Chị có chút chạnh lòng và ngại ngùng, nhưng sau đó chị quen dần và không còn quan tâm sự đánh giá của người khác. Đó chính là một bước tiến để có một đời sống hạnh phúc. Kệ họ đi.
Và rồi, một tháng sau ngày gào lên trong điện thoại “Chị nhất định phải hạnh phúc”, chị gửi cho tôi một bình hoa chị tự cắm, một clip chị quay trong ánh nắng sớm tiếng chim hót lích rích “Bình yên quá em nhỉ”.
Khi đó, chị đang làm thủ tục ly hôn và có thể bắt tay với chồng cũ tạm biệt một đoạn đời đã qua.
Ta có sẵn tình yêu để cho đi...
Ta hãy sống cho khoảnh khắc, để khi mọi thứ trôi qua, ta có thể nhìn tất cả bằng ánh mắt điềm nhiên ai đến, ai đi trong cuộc đời mình.