Lúc chúng tôi yêu nhau hơn năm, anh đường đột nói với tôi mình đã có con. Dĩ nhiên không phải do anh mang thai. Tôi bình tĩnh hỏi đứa trẻ được bao nhiêu tuổi rồi? Tính bằng năm, bằng tháng, có trước hay sau khi chúng tôi bắt đầu mối quan hệ này.
Tôi cần được biết anh có phản bội tôi không hay mọi thứ chỉ là những phút nông nổi của một thời chúng tôi chưa thuộc về nhau. Nếu vậy, anh hoàn toàn có quyền tự do của riêng mình kể cả sai lầm.
Phản ứng của tôi không như anh mong đợi. Anh không hiểu tại sao tôi có thể bình thản đến lạ lùng như thế dù biết tôi khác biệt. Rồi anh chậm rãi kể nguyên cớ.
Chỉ có trái tim bao dung mới nhìn thấu vẻ đẹp đằng sau vẻ ngoài không vẹn toàn, đủ can đảm vượt qua định kiến để được hạnh phúc (Ảnh minh họa). |
Nhiều lần họ vô tình gặp nhau cùng chúng bạn. Trong hơi men ngà ngà, họ đến với nhau, tự nguyện, không ràng buộc. Tuần sau, cô lại về quê với chồng sắp cưới. Và có thai. Cho đến cận kề ngày cưới, cô không rõ đứa trẻ là con ai. Đứa trẻ gần được một tuổi cô mới thông báo với anh. Tôi hỏi anh sao anh biết nó là con mình. Anh bảo xem ảnh thấy rất giống, kể cả nốt ruồi trên trán.
Tôi lại hỏi sao đến giờ này mới thông báo, cô ấy có yêu cầu anh cấp dưỡng không?
Anh lắc đầu.
Rồi anh hỏi tôi, khi nào có dịp, chúng tôi sẽ cùng ra quê cô ấy để anh được nhìn mặt đứa trẻ có được không?
Ý nguyện đó đã chẳng thể thành hiện thực vì một năm sau, chúng tôi đã chẳng còn bên nhau nữa. Dĩ nhiên, không phải vì anh có con với người đàn bà khác.
Ngày tôi làm tòa án, tôi nói mình thích đàn ông lớn tuổi, có qua một đời vợ cũng chẳng sao. Bởi có lẽ họ đã đủ trải nghiệm với nhọc nhằn của đời sống để biết trân quý hiện tại. Lập tức bị xầm xì hư hỏng, lăng loàn.
Thậm chí còn bị gọi lên nhắc nhở “Chẳng ai lấy đàn ông đã có vợ mà làm thẩm phán cả”.
Đôi khi, nhà tôi hay giục tôi lấy chồng. Tuổi xuân vùn vụt trôi qua, tôi sẽ không còn trẻ mà chọn lựa. Đến một lúc nào đó muốn dừng chân không lẽ lại cưới đàn ông góa vợ hay đã ly hôn. Tôi hay hỏi “Có gì sai” lại nhận được những cái lắc đầu ngán ngẩm.
Tôi buồn cười cho thế gian. Ai sống để làm ông này, bà kia là ước muốn của riêng họ. Ai nhìn những con người đã đi qua đổ vỡ là mất đi trị giá thì cũng chỉ là ánh nhìn hẹp hòi của riêng họ. Tôi không nhìn cuộc đời bằng mắt. Mắt thấy, tai nghe chắc gì đã đúng. Tôi dùng trái tim để nhìn vạn vật trên cuộc đời.
Chỉ có trái tim bao dung biết lượng thứ mới nhìn thấu những vẻ đẹp trên thế gian đằng sau vẻ ngoài trúc trắc không vẹn toàn kia. Và cũng chỉ trái tim ấy mới đủ can đảm để vượt qua mọi định kiến của người đời để được hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.
“Người phụ nữ đi theo đám đông sẽ thường không đi xa hơn đám đông. Người phụ nữ đi một mình sẽ tìm thấy mình ở những nơi chưa ai từng đến”.
Hãy biết ơn những khổ đau để trân trọng hơn những yêu thương trong đời
Hạnh phúc sẽ đến khi trong tim ta vẫn không ngừng nuôi hi vọng bằng những mơ mộng thẳm sâu những bất cần ngoài kia…