Khi thiên sứ mệt mỏi

Nhưng nàng không thể từ bỏ hơn 10 năm mang hình hài một thiên sứ để bay lượn bên trên mọi sự khôn ngoan trần tục của gia đình, bạn bè

Ấm trà đã châm thêm nước đến lần thứ ba, chiều cũng đã muộn, tôi thì sốt ruột về cơm nước cho lũ trẻ, nhưng nàng chưa có dấu hiệu muốn kết thúc những câu chuyện không đầu không cuối của mình. Và tôi mắc sai lầm khi hỏi: “Muộn rồi, em đã sắp phải về chưa?” - Đó là khởi đầu cho một câu chuyện không có phần kết.

Nàng lấy chồng muộn, mãi năm 36 tuổi, khi cha mẹ nàng buộc phải đầu hàng trước tình yêu của nàng với người đàn ông mà ông bà không tin tưởng. Nàng đã yêu anh ta suốt hơn chục năm trong sự phản đối của gia đình.

Ảnh sưu tầm
Ảnh sưu tầm

“Mỗi buổi chiều muộn em đều cố nghĩ xem liệu mình có bỏ sót điều gì đó cần làm trước khi về nhà. Em thực sự mong có một lý do gì đó để không phải về nhà. Đó không phải ngôi nhà của em, dù phần lớn số tiền để mua ngôi nhà đó là tiền của em. Đó là ngôi nhà của bố con anh ấy, những vấn đề của bố con anh ấy luôn ngập tràn không khí, và em xuất hiện như một thứ dị nguyên gây nên cơn dị ứng cho tất cả mọi người”.

Không phải lần đầu tôi nghe tâm sự ấy của nàng. Nghe thôi, mà chẳng biết phải nói gì. Vì lần đầu nghe nàng nói, tôi đã bảo nàng: “Thôi bỏ đi, bởi em không thuộc về nơi ấy!”. Nhưng nàng chỉ lắc đầu.

“Bỏ đi” là câu nói nàng đã nghe rất nhiều lần trong suốt hơn 10 năm yêu người đàn ông ấy. Nhưng câu nói đó, dù ở sắc thái nào, dù là lời khuyên, lời khẩn cầu, hay là mệnh lệnh, đều chỉ khiến nàng kiên định hơn với tình yêu của mình. Bởi người đàn ông ấy luôn tỏ ra cần nàng, khiến nàng thấy mình có ý nghĩa, khiến nàng tin rằng mình là một thiên sứ với nhiệm vụ cứu rỗi cuộc đời đầy trắc trở của anh ta. Nhưng đó là khi nàng còn là một thiên sứ, chưa trở thành một người vợ.

Giờ đây, khi đã trở thành một người vợ, cuộc đời của nàng cũng cần được cứu rỗi bởi những vấn đề muôn thủa của một người đàn bà trong mái nhà, nàng không còn là một thiên sứ vô ưu bay lượn tự do trong cuộc đời này nữa. Nàng nhận ra một điều rằng cuộc đời của bất cứ ai cũng luôn cần được cứu rỗi bởi một thiên sứ, nhưng trớ trêu là không có ai mãi mãi là thiên sứ.

“Bỏ đi” – tôi đã nói với nàng điều đó và nhanh chóng nhận ra nàng đã tự mình nói với bản thân điều đó rất nhiều, trước khi nghe tôi nói. Nàng có thể bỏ người đàn ông đó, không khó khăn gì bởi họ chưa bị ràng buộc bởi con cái, bởi nàng là một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, không lệ thuộc vào ai. Nhưng nàng không thể bỏ được chính mình, hay cái hình hài thiên sứ của mình.

Khi thiên sứ mệt mỏi

Nàng có thể dễ dàng từ bỏ một người đàn ông, với ngôi nhà mà ở đấy nàng trở nên lạc lõng. Nhưng nàng không thể từ bỏ hành trình hơn 10 năm mang hình hài một thiên sứ để bay lượn bên trên mọi sự khôn ngoan trần tục của gia đình, bạn bè.

Dù nàng biết rõ giờ đây mình không còn là một thiên sứ nữa, dù nàng biết rằng mình giống một sự vướng víu hơn là đôi cánh nâng đỡ cuộc đời của người đàn ông kia, nhưng nàng không thể chấp nhận từ bỏ hình ảnh mà nàng đã nuôi dưỡng trong suốt hơn 10 năm cho bản thân mình.

Cuối cùng thì nàng cũng đứng lên khi buổi chiều tối dần, khi tôi không còn đủ kiên nhẫn châm thêm nước cho ấm trà buổi chiều. Trong khi đứng lên, nàng hỏi:

- Có phải anh đã từng nói rằng thứ lãng phí nhất trong cuộc đời một con người là sự hối hận không?

- Ừ, đúng là anh đã nói thế.

- Và anh cũng nói rằng khi lựa chọn sai, anh sẽ nỗ lực để biến lựa chọn đó trở thành đúng đắn?

- Ừ, anh đã làm thế.

Nàng nhoẻn cười, chào tôi, rồi đi ra cửa, trước khi tôi định nói với nàng câu sau cùng về sự đúng, sai và lựa chọn. Rằng: Cách dễ nhất để biến một lựa chọn sai thành đúng là hãy lựa chọn thêm một lần nữa.

Lão Phạm

Sự tiết kiệm của phụ nữ!

Sự tiết kiệm của phụ nữ!

Là bởi vì “một công ship đồ thì mua cho bõ”. Nàng mua một lúc chục cái bánh chưng, khi thì mấy lọ măng muối, lúc lại dăm cân miến dong