Chị tôi lấy chồng hơn 15 năm và có hai đứa con rồi, nhưng ý định bỏ chồng của chị đã kéo dài đến cả chục năm. Chị Thoa vẫn bảo nếu không phải vì thương hai đứa nhỏ thì chị bỏ thật, bỏ từ lâu rồi, bỏ không nuối tiếc.
Chị Thoa lấy anh Tuyên năm chị 25 tuổi, anh hơn chị 3 tuổi thôi nhưng anh chẳng khác gì một ông già từ thời ơ kìa với cái tính cách bảo thủ, gia trưởng nhưng lại cái gỉ gì gi cái gì cũng mẹ.
Hồi đó, ban đầu mẹ anh không muốn anh lấy chị Thoa, anh cũng định thôi nhưng về sau chả hiểu sao mẹ chồng chị lại tự nhiên đồng ý, thế là anh lấy chị thôi.
Chị tôi bảo ngày ý đáng ra phải nhận ra chồng mình là của nợ rồi chứ chẳng phải để đợi đến tận bây giờ. Nhưng được cái bù lại là anh thương con, cái gì cũng hai đứa con là nhất. Mẹ anh chửi vợ anh thế nào cũng được nhưng động vào con anh là anh giãy lên ngay. Mặc dù hai đứa đều là con gái.
Ở với nhau được năm nay thì mẹ chồng chị nghỉ hưu. Trước đó thì mẹ chị còn đi làm nên ở quê, nghỉ hưu xong thì bán nhà ở quê, chuyển lên thành phố mua nhà nên vợ chồng chị bị bắt phải về ở cùng. Và từ đó, tháng ngày lúc nào cũng muốn bỏ chồng của chị bắt đầu.
Vì nhà là nhà của mẹ chồng nên bà hở tí là giở giọng không có tao thì chúng mày ở gầm cầu, trong khi rõ ràng trước đó vợ chồng chị vẫn thuê nhà ở được bình thường mà.
Đến năm thứ 10 ở với nhau, vợ chồng chị Thoa gom góp mua được cái nhà chung cư. Thế nhưng mẹ chồng chị cấm hai đứa được phép ra ở riêng. Mà chồng chị thì theo chủ nghĩa mẹ nói cái gì cũng là đúng nên hai vợ chồng vẫn ở chung với bà.
Cách đây phải 10 năm rồi, hồi đó chị 1 nách hai đứa con, vẫn phải đi làm kiếm tiền, chiều về thì cơm cơm nước nước phục vụ mẹ chồng. Trong lúc ba đầu sáu tay như thế, có một lần duy nhất chị đặt cơm nhưng quên không bấm nút nồi cơm.
Sau khi nấu đồ ăn xong, dọn mâm xong, chị bê nồi cơm ra và phát hiện thì vội vàng đi cắm lại, bảo cả nhà đợi chút có cơm ngay. Ấy vậy nhưng mẹ chồng chị, hất nguyên mâm cơm đổ đầy đất, mặt lạnh tanh kêu đợi cơm chín thì nấu đồ ăn mới, đồ ăn cũ nguội không ai ăn được.
Chị nhìn sang chồng cầu cứu thì anh rể cắn tăm hất cằm bảo "nhìn cái gì mà nhìn". Thế là chị lại đi nấu lại từ đầu, hai đứa con đói khóc lóc ầm ĩ mà cả mẹ chồng lẫn chồng đều không ai trông cho.
Chuyện này chị nhớ mãi trong lòng, nó là vết sẹo của chị, nỗi uất hận của chị nên bảo chị quên làm sao được mà quên.
À nhưng không những chị nhớ như in chuyện quên bấm nút nồi cơm, mẹ chồng chị cũng không quên, bà nhớ dai ngang chị.
Kể từ đó, cứ ngồi vào mâm cơm là bà lại đem cái chuyện nồi cơm quên bấm nút từ chục năm trước ra để rỉa róc con dâu. Bà nói dai, nói dài rồi cũng có lúc thành nói dại.
10 năm sau cái vụ quên bấm nút nồi cơm ấy, chị quyết định bỏ chồng vì không chịu nổi mẹ chồng và cũng ngấy đến tận cổ ông chồng.
Đó là vào một bữa cơm, vừa bê bát lên thì mẹ chồng chị lại bắt đầu thao thao bất tuyệt chuyện 10 năm trước. Lần này hình ảnh của 10 năm trước lặp lại, mâm cơm bị hất đổ nhưng người hất là chị Thoa nhà tôi.
Tất nhiên khi hất đổ mâm cơm trước mặt mẹ chồng và chồng thì việc bỏ nhau là chị đã biết trước rồi. Bao nhiêu uất ức suốt từng ấy năm lấy chồng chị xả ra hết rồi tuyên bố thẳng thừng là ly hôn.
Lúc đầu mẹ chồng chị còn lôi hai đứa con ra dọa cơ nhưng hai đứa nó lớn cả rồi, chị Thoa bảo thích thì giữ lấy mà nuôi cả hai. Chị cũng biết ông chồng sắp cũ của mình thương con và chăm sóc được cho con nên chị cũng chẳng ngại gì.
Đấy, vậy là chị tôi bỏ chồng vì cái nồi cơm như thế đấy ạ!
Sáng mở mắt ra, chồng nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi ôm tim kêu lên câu "thế là mất hết rồi" và lăn ra ngất lịm
Chiếc điện thoại có chứa thứ gì mà chồng tôi bị chấn động mạnh thế.