Đối với những ai nuôi thú cưng đều có một tâm lý chung rằng đó không chỉ là một con vật nuôi mà còn là một người bạn thân thiết hay thành viên thực thụ trong gia đình. Họ có thể dành hàng giờ để chăm bẵm thú cưng của mình như một em bé trong nhà, chỉ cần đi xa là sẽ nhớ và lo lắng.
Tuy nhiên, vì nhiều lý do, những “em bé” ấy không thể ở bên cạnh người chăm sóc chúng mãi mãi. Vẫn biết rằng sẽ có một lúc nào đó, thú cưng rời đi và tất cả những gì còn lại chỉ là niềm thương nhớ, nỗi đau, mất mát. Nhưng để hỏi, có ai sẵn sàng cho điều này không, câu trả lời chắc chắn là không.
“Biết đó là khoảnh khắc cuối cùng thú cưng ở bên cạnh bạn là cảm giác như thế nào?”.
- “Khó quá, mình không thể trả lời được. Chỉ biết rằng, rất đau, rất buồn và nhiều nước mắt”.
- “Là từ mai không còn ai quấn quít cho mình vuốt ve, không còn ai khiến mình phải dành thời gian làm pate rồi lo nó có thích ăn không…”.
- “Không biết nữa… nhưng mình muốn cảm ơn những người bạn nhỏ đã chọn ở bên mình”.
“Sau ngày bé mất, mình không nỡ bỏ đồ đạc của em cũng chẳng muốn về nhà vì ở đó không còn em”
CeCe Vũ (30 tuổi) hiện đang sống tại TP.HCM cùng với 2 bé mèo. Một bé tên Chà Bông 5 tuổi và bé Min được 3 tuổi. Sống một mình nên việc nuôi thú cưng với CeCe Vũ giúp cô có thêm những tri kỷ, chứng kiến và đồng hành trải qua nhiều thứ.
“Cuộc sống của mình dù thế nào, ở đâu, các bé vẫn luôn bên cạnh mình. Mình cũng chăm sóc các bé từ khi chúng còn nhỏ xíu đến hiện tại nên luôn có một sợi dây kết nối vô hình. Mình thực sự rất thương các bé của mình”, CeCe Vũ nói.
Trước khi nuôi Chà Bông và Min, cô đã từng trải qua một nỗi đau lớn khi mất đi bé mèo tên Sam. Với CeCe Vũ, đây vẫn là một điều gì đó khó nguôi ngoai, không thể quên được mà chỉ cất gọn vào một góc trong tim.
CeCe Vũ |
“Vào thời điểm nhận Sam, bé đã khá yếu. Lúc mình đi tiêm vacxin cho bé, do thiếu kinh nghiệm, bên thú y đã không kiểm tra máu trước và tiêm luôn, dẫn đến việc bé bị bệnh. Lúc đầu Sam bị sốt, mỗi ngày mình phải sắp xếp đi truyền thuốc, nhưng lại không hết và trở nặng, buộc mình phải qua rất nhiều bệnh viện thú y khác nhau. Chỗ nào mình nghe phòng khám ổn đều dẫn bé đến nhưng vẫn không chữa được và cuối cùng bị nặng hơn và không qua khỏi.
Mình còn nhớ lúc bé trở nặng và mang ra thú y gấp, ngồi trên chiếc xe grab mình vừa sợ vừa khóc rất nhiều. Lúc đó mình cảm thấy vô cùng có lỗi, có lỗi vì bản thân đã từng mắng bé, có lỗi vì lúc tiêm vacxin phải cẩn thận kiểm tra sức khoẻ trước cho bé”, CeCe Vũ kể lại.
Những ngày sau đó, là chuỗi ngày buồn bã và nhiều nước mắt: “Cứ nghĩ đến khoảnh khắc chứng kiến Sam rời đi, mình thấy đau lòng, chỉ biết khóc. Ước gì điều này không xảy ra, ước gì tất cả chỉ là mơ. Nhiều ngày sau mình vẫn không nỡ vứt bỏ đồ đạc của Sam, cũng không muốn về nhà vì ở đó không còn em, mọi thứ đều rất buồn”.
Tổn thương này khiến CeCe Vũ có một khoảng thời gian phải cố gắng bỏ qua bất cứ hình ảnh, thông tin nào liên quan đến mèo và thú cưng. Mất chừng 2 năm, mọi thứ mới dần dần nguôi ngoai và tiếp tục nuôi thú cưng trở lại.
“Vì mình sống 1 mình nên mình rất muốn có một người bạn ở bên cạnh. Khi nuôi Chà Bông và Min, mình có một giai đoạn bị khủng hoảng và rất may mắn vì đã luôn có các em ở đó để mình ôm ấp, để nghe mình kể chuyện. Thật sự biết ơn vì Chà Bông và Min vẫn đang khoẻ mạnh”, CeCe Vũ bày tỏ.
Hai bé mèo Chà Bông và Min là những người bạn nhỏ luôn mang đến niềm vui cho CeCe Vũ |
“Làm sao để vượt qua? Câu này mình cũng thật sự thấy khó trả lời…”
Cũng giống với CeCe Vũ, Kim Huyền (24 tuổi, Hà Nội) hiện đang sống một mình cùng với chú chó corgi gần 4 tuổi, tên là Vin. Cô bạn tâm sự nhiều người vẫn luôn thắc mắc, con gái mà sống một mình sẽ rất buồn và cô đơn. Song, Huyền lại không thấy vậy vì ở bên luôn có Vin - một cảm giác an toàn khó tả dù trong mắt nhiều người, đó đơn thuần chỉ là một chú chó.
“Cảm giác về nhà có Vin chờ rồi chạy ra đón, mỗi lúc mình nói mà bạn nghe hiểu được, rồi làm sai biết nịnh, cả chờ mình cho ăn và dẫn đi chơi, mọi việc đó đều làm mình cảm thấy cuộc sống thoải mái vui vẻ, không đơn độc. Mình gọi Vin là "con", thường sẽ là thế nên mọi người nghe còn tưởng là mình có con rồi. Nhưng không, mình gọi Vin như vậy là mọi người cũng biết được Vin quan trọng với mình thế nào”, Huyền bày tỏ.
May mắn hơn nhiều bạn trẻ nuôi thú cưng khác, Huyền chưa từng rơi vào trường hợp mất đi Vin. Tuy nhiên, trong một lần thú cưng bị bệnh, cũng đủ khiến tim của Huyền “rớt ra ngoài”.
“Hồi đầu năm 2022, sáng ngủ dậy mình thấy Vin người cứng đờ, chảy nhiều máu ở mũi và mắt nên đã hốt hoảng mang đi bệnh viện. Bác sĩ bảo có thể trúng độc do ăn socola, tiên lượng xấu. Lúc đó mình tưởng như mọi thứ sụp đổ ấy, mình khóc liên tiếp mấy ngày, chỉ ngồi ở bệnh viện.
Gần 1 tuần sau Vin mới có dấu hiệu nhận thức được khi mình gọi nhưng không đứng lên đi lại được. Ngày thứ 10, Vin mới hồi phục khoảng 70%, được xuất viện, mình mới thở phào. Nhưng cảm giác suýt mất đi Vin cũng đủ khiến mình hoảng sợ, oán trách bản thân”, Huyền nói.
Kim Huyền rất sợ một ngày phải rời xa chó cưng của mình |
Dẫu vậy, Huyền vẫn biết đến một ngày nào đó Vin cũng phải rời đi vì tuổi thọ của những em cún chỉ đâu đó khoảng hơn 10 năm. Nhưng để chuẩn bị tinh thần cho ngày này, thì chưa, Huyền vẫn sợ không dám nghĩ đến.
“Mình đã xem như người thân, thì 1 ngày hay 1 tháng, 1 năm rồi 10 năm vẫn sẽ càng thân thiết, bền chặt hơn. Nên một lúc nào đó biết được là khoảnh khắc Vin ở bên mình, chắc sẽ chỉ toàn nỗi buồn và nước mắt.
Làm sao để vượt qua? Câu này mình cũng thật sự thấy khó trả lời. Chắc mỗi người sẽ có một trạng thái, quan điểm khác nhau và có lẽ, chỉ cố gắng để thời gian xoa dịu nỗi buồn, mất mát khi mất thú cưng. Nếu một ngày không còn Vin, chắc mình cũng sẽ e dè hơn khi nuôi thú cưng nhưng tình yêu cho chúng thì vẫn còn đó, có duyên, mình vẫn muốn những người bạn ‘lông lá’ này ở bên cạnh mình”, Huyền chia sẻ.
“Cảm ơn nhé, những người bạn nhỏ”
Phương Thảo (26 tuổi, Hà Nội) từng có tới 4 em mèo, lần lượt được cô bạn đặt tên là: Bo - Đan - Bông Lan - Bắc Thảo. Cô bạn cho hay các bé mèo đều rất dính người, chỉ quẩn quanh suốt bên cạnh chủ. Và có những chuyện của Thảo nhưng bố mẹ không biết, bạn thân không biết, mà chỉ những bé thú cưng này mới được biết.
Thế nhưng trong một lần để các bé chơi đùa trong không gian trên sân thượng tầng 5, Bắc Thảo, Bông Lan và Đan không may bị rơi xuống tầng 1. Bắc Thảo chỉ bị thương nhẹ, được cô bạn kịp thời chạy xuống đón còn Bông Lan và Đan do quá hoảng sợ nên đã chạy đi mất.
“Mình làm đủ cách đi tìm, dán giấy thất lạc mèo rồi thuê người tìm hộ ở khắp nơi, vào cả các chợ mèo nhưng không thấy 2 em nữa. Mình lo lắng, sợ các bé gặp chuyện không may hay bị bắt rồi bị đối xử tệ bạc.
Qua giai đoạn cuống cuồng đó mình mới bắt đầu buồn vì cảm nhận rõ là không thể tìm lại được Bông Lan và Đan. Điều này trở thành nỗi ám ảnh với mình bởi đến hiện tại, nếu nghe tiếng động lớn vẫn giật mình, phải chạy ra ban công để tìm kiếm xem các bé mèo có rơi không hay đang nấp ở đâu”, Phương Thảo chia sẻ.
Dù hiện tại vẫn còn Bo và Bắc Thảo nhưng cô bạn vẫn cho hay, nỗi đau mất thú cưng rất khó để vượt qua. Cô cho hay, ngoài Bo và Bắc Thảo sẽ không nhận nuôi thêm được bé nào nữa vì rất sợ cảm giác thấp thỏm, hụt hẫng khi các em bỗng đi mất. Lúc nào xa nhà, Phương Thảo đều “đứng ngồi không yên”, nghĩ ngợi xem thú cưng đang làm gì, có ổn không.
Bo... |
và Bắc Thảo |
Phương Thảo cho hay, mỗi ngày, cô đều dành hết tình yêu thương cho những bé mèo, chăm sóc hết mực bằng tất cả những gì bản thân có. Do vậy nếu chẳng may, Bo và Bắc Thảo cũng rời đi bằng một lý do nào đó, Phương Thảo vẫn sẽ cảm thấy biết ơn vì đã dành trọn vẹn những gì tốt nhất cho chúng.
Cô bạn bày tỏ: “Nếu chỉ có một ngày cuối cùng được ở bên cạnh chúng à? Chắc mình sẽ nói cảm ơn. Cảm ơn vì đã đến bên mình, cho mình được chăm sóc và yêu thương. Cảm ơn vì đã cùng mình trải qua nhiều chuyện, chứng kiến những khoảnh khắc ‘xấu xí’ nhất của mình. Mong là, mọi em thú cưng khi mất đi, đều có thể bắt đầu một cuộc sống mới, được nhận những trìu mến, nhẹ nhàng như cách chúng xứng đáng nhận được. Cảm ơn nhiều nhé, những người bạn nhỏ”.
Ảnh: NVCC
Ngừng uống trà ngoài quán, từ bỏ thú vui sắm đồ thú cưng, tôi tiết kiệm được món tiền mà suốt 30 năm chưa từng làm được
Tôi hiểu rằng không phải mình không thể, mà chỉ là chưa đủ quyết tâm để cuộc sống thoải mái hơn thôi.