Vào mùa này, một quãng thời gian không hề ngắn giữa mùa xuân và mùa hè, không gian như sũng nước, rêu mọc lên ngon trớn mọi chỗ có thể đi qua (và ký ức dường như là chỗ xanh rêu nhất), bước vào đâu cũng thấy mình trơn trượt, bám vào đâu cũng ẩm ướt đến ghê tay.
Nếu viết ngôn tình, có lẽ người ta nên chọn mùa này để bắt đầu. Chẳng cần nghĩ gì nhiều, câu văn cứ tự nhiên rườn rượt sến sẩm, như thể sẵn nước mắt trong lòng, trời đồng lõa với người rồi, cứ thế mà thấm ra.
Giữa cái không gian ẩm ướt ghê tay này lại có những loài hoa bung ra trắng muốt, thơm đến ngất ngây. |
Đã thế, các loài hoa thơm nhất cũng cứ mùa này mà bung ra trắng muốt, hoa cam, hoa bưởi, hoa mộc, hoa sưa… Đi chỗ nào cũng li ti cánh trắng và thơm đến ngất ngây, thơm như đời này không hề có chuyện gì buồn đau hay ô trọc.
Mà buồn đau hay ô trọc trên đời, khổ thế, thì nhiều quá! Chỉ là không muốn nhắc… Có bao nhiêu chuyện trên đời để gây đau buồn, tức giận hoặc phẫn nộ. Có thể bước qua những chuyện ấy được không? Hoặc bước qua bằng cách nào? Tôi rất sợ phải nói (hoặc nghe) những gì liên quan đến cái goi là kinh nghiệm sống. Tôi sợ nghe bảo ban và cũng sợ phải bảo ban ai. Cuộc đời của mỗi người không giống nhau, cách nhìn cuộc sống rất khác, có khi cùng một việc chẳng ai nghĩ giống ai và tuyệt nhiên chẳng nên ép buộc ai điều gì.
Những lúc ấy, không phải là kinh nghiệm, tôi đi tìm một bông hoa mà tôi yêu, bé li ti, hoa cam hay hoa chanh thôi và ngẫm cái mùi hương rất sâu, dù rất mỏng manh của nó. Rồi mọi việc sẽ qua, bao giờ cũng vậy… Như thời tiết có khó chịu đến đâu, thì vẫn có những mùi hương lặng thầm trong không gian để giúp mình đi qua ngày tháng, qua những rêu phong ẩm ướt, ký ức mọc rêu, tin buồn về một người bạn đã từng thân hay tin buồn của chính mình…
Tôi tìm đến bông hoa chanh bé li ti để ngẫm cái mùi hương mỏng manh của nó để giúp mình đi qua ngày tháng. |
Có một cuốn sách tôi thích, “Sài Gòn bao nhớ”, thích vì những câu chuyện được kể trong đó thấm đẫm ân tình người với người, những người bình thường, dân lao động, kẻ nhập cư trong những con hẻm nào đó hoàn toàn vô danh trong cuộc đời, giữa một đô thị lớn như Sài Gòn. Tôi thích cách mà Đàm Hà Phú, tác giả cuốn sách, viết một câu đại khái rằng “Bạn được quyền chọn ký ức, và hãy chọn ký ức đẹp”…
Như hôm qua ấy, tôi lang thang trên đê tìm hương hoa bưởi. Một con đường xấu thậm tệ, đầy những ổ gà ổ voi, bị cày nát bởi xe tải, xe chở cát. Bẩn thậm tệ nữa, rác rưởi phế liệu đổ đầy ra hai bên đường, xóc nảy người. Trót dại đi vào con đường ấy, chưa biết quay lại thế nào, thì nhìn thấy giữa đường một người đàn ông đi xe máy, phía sau buộc hai tấm tôn rất lớn, cuộn không kỹ, sắp bung ra. Anh ta đứng giữa đường, bất lực. Vì nếu rời xe là xe đổ ụp ngay, mình anh ta không thể xếp lại những tấm tôn, và cũng không thể bỏ tay để gọi điện thoại cầu cứu.
Chưa biết giúp anh ta cách nào, thì một người đàn ông, may thế, đi ngược chiều, đỗ lại. Ông ta giúp người đi xe máy bằng cách đẩy lại những tấm tôn cho thăng bằng, buộc lại cẩn thận, rồi làu bàu như cho tôi nghe: “Có một mình nó, không thể tự làm được”. Nói rồi đi…, hai phía, hai người. Không liên quan, không nghe cả lời cám ơn nữa, chỉ có ánh mắt biết ơn của người được giúp, thế cũng đủ.
Một câu chuyện chẳng có gì. Đúng là chẳng có gì… Chẳng cần nâng lên thành chuyện đời vẫn nhiều người tốt, cây táo vẫn nở hoa, người vẫn giúp nhau ngoài đường. Vì trên đời, chuyện ấy vẫn có mà.
Chuyện ấy không trở thành ký ức của riêng tôi, dĩ nhiên, nhưng nó cũng giống như một điều gì đó nhẹ nhàng tử tế tôi gặp khi đi qua một đoạn đường, nó nhắc tôi rằng nên bỏ qua những bực bội về con đường xấu, để đi tiếp đoạn nữa, đến một vườn hoa bưởi trắng tinh.
Và chỉ cuối xuân mới đi được thế, sang hè, con đường đê sẽ toàn những bụi, và vườn bưởi cũng hết hoa rồi.
Tháng Mười hoa sữa...
Hoa sữa tháng Mười là thứ gia vị tuyệt vời, rắc thêm vào bữa ăn cuộc sống tất cả chúng ta, phải nếm và cảm nhận bằng tất cả trái tim mình.