Dân ta thật là dũng cảm!

Dũng cảm là truyền thống của cả dân tộc, điều ấy chẳng cần nói thì ai cũng biết, cũng công nhận, cũng tự hào và ca ngợi. Một dân tộc không sợ đạn bom, chỉ với sức mạnh tinh thần và vũ khí thô sơ, sẵn sàng chiến đấu với kẻ thù.

Khổ nỗi, thời chiến, cái tinh thần không sợ đạn bom ấy mới đáng khâm phục. Chứ ai đời thời bình, đạn bom cũng cứ coi như không, thì thật, chẳng biết nói thế nào cho phải.

Như là cách đây dăm hôm, có một tay giang hồ ở thành phố Vinh tỉnh Nghệ An, suốt 14 tiếng đồng hồ cố thủ trong tầng hai của một ngôi nhà trên đường Hồng Bàng để chống lại lệnh bắt của công an về tội phá hoại tài sản. Tay này cũng khá lạ lùng, cố thủ trong nhà vẫn viết facebook thách thức cảnh sát, hắn nói hắn có hai quả lựu đạn, một đã tháo chốt “OK. Mưa to, nên vào luôn đi, chờ lâu lắm rồi”…, đấy là lời tay giang hồ nhắn cho cảnh sát.

Cảnh sát thì khuyên nhủ, kêu gọi đầu hàng, rồi điều thêm quân. Gần 200 cảnh sát vây quanh nhà. Cuộc vây bắt này được mấy tờ báo mạng tường thuật như phim hành động Mỹ, đưa cả ảnh các tay súng phục kích bên ngoài ở trên nóc nhà mà quên kẻ cố thủ trong nhà cũng có internet. Thật là đáng kinh ngạc!

Nhưng cái sự đáng kinh ngạc nhất vẫn nằm ở chỗ trên quãng đường vài trăm mét bao bọc ngôi nhà, hàng trăm người hiếu kỳ đội mưa đứng kín hai đầu đường xem cuộc vây bắt. Trong nhà kẻ cố thủ có lựu đạn, ngoài nhà đông đặc cảnh sát có súng, nguy cơ tên bay đạn lạc, lựu đạn nổ là rất rất cao. Nhưng bất chấp, dù cảnh sát khuyến cáo những cửa hàng gần đấy nên đóng cửa, người dân đứng xem được vận động về nhà, những con người coi thường đạn bom vẫn cứ đứng. Đứng và… livestream…, tường thuật trên facebook cá nhân của mình. Thì đấy, dòng tin nhắn “Mưa to, nên vào luôn đi…” của tay giang hồ vừa đăng là có luôn 453 lời bình luận và 177 lượt chia sẻ trong vòng một giờ. Căn bệnh hiếu kỳ làm người ta háo hức ghê lắm, quên hết hiểm nguy chẳng sợ gì. Đến lúc này nên định nghĩa lại cho đúng hai từ dũng cảm, dũng cảm là “Không Sợ Gì”! 

Dũng cảm là “Không Sợ Gì”
Dũng cảm là “Không Sợ Gì”

Mà, nói là kinh ngạc thì cứ nói là kinh ngạc thôi, “Không Sợ Gì” là bệnh cố hữu của dân ta rồi. Năm ngoái, tháng 11, một quả bom dài hai mét được phát hiện dưới chân cầu Long Biên. Công binh phá bom bên dưới, còn trên cầu chật kính người đứng xem. Đông vui đến nỗi người ta gọi đấy là Lễ hội xem bom. Livestream ầm ầm. Xem thôi cũng chưa kinh. Còn chỗ khác có người đem búa đem cưa ra đập với ghè bom đến mức mất cả mạng, và chuyện ấy cũng không hề hiếm. Bom chẳng sợ, đạn chẳng sợ, đập thủy điện vỡ còn đứng xem cả nghìn người cũng chẳng sợ… “Không Sợ Gì” là một cách thức sống rất khó phân tích, có thể gặp bất cứ chỗ nào trên phố, trong nhà. Trông cái cách người ta tham gia giao thông là cũng biết “Không Sợ Gì” chiếm ưu thế như thế nào…

Chẳng có biện pháp gì, đành là vừa xem những cảnh tượng như kể ở trên, vừa mếu vừa… phục, mà bảo rằng: dân ta thật là dũng cảm!

Hà Phạm

Người biểu tình ném bom xăng vào cảnh sát Hong Kong

Người biểu tình ném bom xăng vào cảnh sát Hong Kong

Ngày 11/8, những người biểu tình tại Đặc khu hành chính Hong Kong đã tấn công các sĩ quan cảnh sát bằng bom xăng, khiến một số cảnh sát bị thương.