Đọc bình luận ẩn danh trên facebook của chồng, tôi giận tím mặt, quyết họp gia đình để đòi ly hôn một cách đường đường chính chính

Thấy bình luận ẩn danh trên facebook của chồng mình, tôi tức tối hỏi anh thì anh trả lời một câu đau điếng.

Sau khi kết hôn, chồng lấy lý do công việc bận rộn để ép tôi nghỉ việc ở nhà làm nội trợ. Anh luôn nói muốn ăn những bữa cơm ngon do vợ nấu, đi làm về thấy nhà cửa sạch sẽ thì tinh thần sẽ thoải mái hơn và muốn về nhà hơn. Rồi anh còn bảo một tháng lương của tôi chỉ bằng 10 ngày của anh thì tôi đi làm để làm gì, về nhà cho chồng nuôi còn sướng hơn. Không hiểu sao lúc đó tôi lại nghe thấy bùi tai, cũng thấy thương chồng đi làm vất vả nên mới đồng ý nghỉ việc. Đồng nghiệp, bạn bè khuyên can, tôi đều bỏ ngoài tai. Tôi còn tin tưởng chồng mình sẽ làm đúng những gì anh nói: Đưa hết lương và tôn trọng vợ, không bao giờ khinh hay coi thường vì vợ không có việc làm.

Nghỉ việc được 2 tháng thì tôi có bầu đứa con đầu tiên. Con vừa tròn 1 tuổi thì chồng bảo tôi đẻ tiếp đứa con thứ 2 với lý do: "Còn trẻ, việc sinh đẻ cũng thuận lợi và an toàn hơn". Tôi lại tiếp tục có bầu và sinh tiếp đứa con thứ 2.

Từ lúc có 2 con, tôi lúc nào cũng đầu bù tóc rối, mệt mỏi bơ phờ vì chăm sóc con nhỏ và dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng chăm chồng. Chồng tôi cũng không còn mặn mà chuyện giúp đỡ vợ hay chia sẻ tâm sự với tôi nữa. Anh luôn nói tôi chỉ ở nhà thì biết gì ngoài xã hội, không cùng tầng số với anh, không thể chia sẻ hay nói chuyện với tôi được nữa. Chuyện ân ái cũng thưa thớt, vài tháng một lần. Tình cảm vợ chồng dần lạnh nhạt và rạn nứt lúc nào tôi không hay. Vì thương con, tôi nhẫn nhịn chồng, nhìn sắc mặt anh để sống. Anh vui thì tôi nói thêm vài câu, anh bực mình thì tôi im lặng làm việc của mình.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Cho đến tuần trước, tôi vô tình đọc được một bình luận ẩn danh trên facebook của chồng. Anh đăng một quan điểm sống liên quan đến hôn nhân gia đình. Một tài khoản vào bình luận thế này: "Lúc nào cũng nghe anh than chán vợ, vậy thì ly hôn đi để đến với người đi cùng anh mỗi ngày, ăn với anh mỗi buổi trưa và nắm tay anh mỗi khi tan làm. Đó mới là hạnh phúc thật sự chứ không phải trách nhiệm và nghĩa vụ".

Tôi sững sờ, cảm giác uất nghẹn khó tả, giống như một hòn đá đè nặng trong tim. Tôi đưa dòng bình luận đó hỏi chồng thì anh đáp trả một câu đau điếng: "Người đó nói đúng quá còn gì nữa. Giờ anh với em chỉ còn trách nhiệm và nghĩa vụ thôi".

Tôi kể cho chị gái nghe. Chị ấy bảo tôi theo dõi chồng vài ngày là sẽ biết ngay mọi chuyện thôi. Chiều đó, tôi gửi con cho chị gái, âm thầm đứng trước cổng công ty chồng để theo dõi anh. Quả nhiên, tôi thấy chồng nắm tay một cô gái trẻ đẹp, sánh bước cùng nhau ra xe ô tô. Chồng tôi còn mở cửa xe cho cô ấy với dáng vẻ thâm tình và quan tâm. Tôi run rẩy chụp lại cảnh này.

Tối hôm sau, tôi về nhà chồng, đưa chứng cứ ra và đòi ly hôn. Bố mẹ chồng gọi điện cho chồng tôi về, ông bà mắng anh một trận te tua, ép buộc anh phải chia tay cô gái kia. Trong cuộc họp gia đình tối đó, anh chị chồng cũng yêu cầu chồng tôi phải biết quan tâm, yêu thương vợ con; không được có những hành động sai trái với gia đình nữa. Chồng tôi ngoài mặt thì đồng ý chia tay nhưng về nhà thì đòi đánh vợ vì dám theo dõi anh. Tôi cay đắng tột cùng nhưng ly hôn thì tôi không thể vì tôi không có việc làm, lấy tiền đâu mà nuôi 2 con bây giờ? Nghỉ việc đúng là quyết định sai lầm nhất của tôi.

Mỹ Hạnh