Đóng và mở cửa

Là một thằng con trai, nó đang cảm thấy giới tính ấy là một điều đặc biệt, một thứ gì đó gắn với chữ "hơn" với nhiều ưu đãi.

Anh dắt tay con trai đi trong sân trường ấm áp đầy nắng. Bữa ấy gần Trung thu, và trường thằng bé đang tập văn nghệ để tổ chức phá cỗ trông trăng. Con trai anh lên 8, đã bắt đầu ra dáng xinh trai, cao ráo, trắng trẻo. Có thể dễ dàng nhận thấy ánh nhìn của các bạn trong trường dõi theo khi cu cậu vận áo dài khăn đóng rất nổi bật. Đến gần sân khấu, bỗng có một cô bé tết tóc bím nhảy cẫng lên, hồn nhiên vẫy gọi. Nhưng trái với sự hồ hởi ấy, cu cậu chỉ hờ hững gật đầu, rồi kéo tay anh lướt qua. 

- Sao con lại lạnh nhạt với bạn như thế?  - anh ngạc nhiên. 

- Con không thích - thằng bé nhún vai - phiền lắm bố ạ. 

Ở tuổi lên 8, thái độ đấy là dễ hiểu. Bọn trẻ trai vẫn thích chơi với nhau hơn, và gần như chưa biết những phép xã giao lịch thiệp tối thiểu với bạn khác giới. Nhưng sự hiểu biết về giới tính và sự tôn trọng giới tính cũng bắt đầu hình thành từ đây.

Ảnh minh họa: internet.
Ảnh minh họa: internet.

Thật kỳ lạ, thường thì chính những người đàn ông mới loay hoay đi dạy con trai mình về sự tôn trọng phụ nữ, chứ không phải mẹ của chúng. 

Anh nói với con, mẹ là để trân trọng, và mẹ thì cũng là phụ nữ, là phái yếu, nên con cần giúp mẹ làm việc nhà, đỡ đần mẹ được việc gì tốt việc ấy. Nhưng ngược lại, mẹ thằng bé không cho nó động tay vào việc gì, phần vì không muốn nó “vất vả”, phần vì ngại nó vụng về - một công làm, ba công dọn. 

Anh dạy con, bữa ăn mà mình không mất công nấu, không phải trả tiền, thì đừng chê, có gì ăn nấy. Nhưng mẹ anh thì luôn biến mỗi bữa cơm thành bữa cỗ, đút cho cháu ăn từng thìa, và tự chê hết món này đến món khác mình nấu chưa ngon, làm cháu không hào hứng ăn. 

Anh dạy con phải nhường nhịn bạn gái, không hơn thua với các bạn gái làm gì. Nhưng chính các cô giáo thường lấy con anh ra làm gương để chê các bạn khác, kể cả các bạn gái (như khi nói về sự sạch sẽ, cô sẽ chỉ vào con anh mà nói “Đấy, bạn ấy là con trai mà lúc nào cũng thơm tho phẳng phiu đâu ra đấy”). 

Thằng bé càng lớn càng phân vân. Đâu mới là đúng, ông bố tùy tiện tự nhiên chủ nghĩa của nó, hay mẹ, bà, cô giáo đầy nguyên tắc, nhưng cũng đầy bao che của nó? Nó là một thằng con trai (có thể thôi, khuynh hướng tính dục ấy có thể sẽ thay đổi vào một ngày nào đó, và anh cũng đã chuẩn bị tinh thần cho điều này), và nó đang cảm thấy giới tính ấy là một điều đặc biệt, một thứ gì đó gắn với chữ “hơn”, gắn với những ưu đãi. Đó là cuộc chiến của chính nó, một cuộc chiến rất khó chia giới tuyến của những đúng - sai.  

Anh đưa con đi ăn sáng ở quán cà phê. Mẹ nó đến sau, thấy mẹ, nó chạy ra cửa đón. Anh đứng sau lưng, bảo nó: “Con mở cửa lại đi, kéo cửa về phía mình chứ đừng đẩy về phía mẹ như thế”. 

Vợ anh ngạc nhiên hỏi vì sao? 

- Vì điều khó thì luôn phải nhận về mình, em ạ. Đấy là điều tối thiểu mà một người đàn ông nên biết - dù đứng trước mặt nó là ai đi nữa.

Gia Hiền

Một người, một thời và một đời

Một người, một thời và một đời

Đó không phải là câu chuyện của một người, mà rất có thể chỉ là của một thời. Nhưng biết đâu đấy, đó sẽ là lựa chọn của một đời.