Một người, một thời và một đời

Đó không phải là câu chuyện của một người, mà rất có thể chỉ là của một thời. Nhưng biết đâu đấy, đó sẽ là lựa chọn của một đời.

20 năm trước, tôi 19 tuổi, yêu say đắm một cô gái Nga. Chúng tôi có 2 năm bên nhau rất ngọt ngào. Tuổi trẻ. Năng lượng và sự trong trẻo tươi mới. Sau này tôi mới biết, mỗi buổi chiều cô ấy đều ngồi vắt vẻo ở ban công ký túc xá, ngóng tôi đến đón. Hình ảnh ấy nổi tiếng cả khu KTX nước ngoài ở Bách khoa, và bạn bè gọi cô ấy là Đồ Ngốc.

Rồi cô ấy học xong, về nước. Cô ấy viết cho tôi một tấm thiệp hình con matrushka, tràn đầy những dòng yêu thương. Tôi chỉ còn nhớ một câu, "Gửi anh - từ hòn đảo mà chúng ta cùng mơ đến".

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Tôi đã nhớ cô ấy điên cuồng sau đó. Khi mùa đông đến, và một thằng con trai mới biết yêu bắt đầu nếm nỗi buồn của sự cô đơn cụ thể hóa bằng đôi tay lạnh cóng.

Mẹ nhìn tôi, thủ thỉ rằng: “Con bé ngoan và xinh, kể ra làm dâu cũng được đấy. Nhưng hai đứa còn trẻ quá. Thôi sau này rồi còn tùy duyên”.

Sau này, cô ấy vẫn đều đặn gửi email, e-card chúc mừng sinh nhật và năm mới tới tôi. Mãi cho tới vài năm trước, khi tôi không tài nào còn nhớ nổi password hòm thư Yahoo! của mình. Thế là chúng tôi đứt liên lạc với nhau...

-----

Hôm qua, một bà mẹ không quen biết, chat với tôi qua mạng xã hội. Tôi chụp lại  một đoạn trong cuộc nói chuyện đó, bạn có thể xem. Đại ý chị kể rằng con chị du học xa nhà lâu ngày hẹn về, nhưng nói dối thời điểm, và dành 2 ngày về sớm để đến với bạn trai. Chị sốc.

Tôi trích câu này của người mẹ ấy: “Khi bố mẹ bạn đang đứng ngồi không yên vì không liên lạc được với bạn, thì bạn đang ở một nơi nào đó và ôm cái thằng mà bạn cho là cả thế giới của bạn”.

Nghe thật đau khổ và tuyệt vọng.

Tôi nói với chị: “Hãy nhớ khi chúng ta 17-18, tình yêu là gì?”. Chị nói: “Thời chúng ta khác, chỉ là những lá thư tay nhờ chuyển hộ, 2 chiếc xe đạp 1 trước 1 sau suốt chặng đường dài, là những cái liếc trộm đến giờ vẫn nhớ như in...”.

Đồng ý. Đó là một dạng thức tình đầu đã từng phổ biến suốt nhiều thế hệ. Dạng thức ấy từng vào phim ảnh, thi ca nhạc họa, long lanh lung linh tươi sáng ấm áp trong trẻo. Đến tận bây giờ, nhiều phụ huynh vẫn mong con mình sẽ lặp lại như thế. Nhiều người vẫn đưa đón con cho đến... hết Đại học. Nhiều nhà, con gái hai mấy tuổi đi quá 22h là đã gọi điện giục về.

Tôi không phản bác cách đó. Nhưng rõ ràng, đó là một dạng níu kéo bằng hình thức, khá bất lực nếu không muốn nói là tuyệt vọng. Chúng ta đều hiểu, thời đại này yêu sớm hay thậm chí sex sớm, không hơn gì một cái ngoáy mũi.

Ảnh minh họa: internet
Ảnh minh họa: internet

Cho nên, những phụ huynh buộc phải thay đổi cách nhìn nhận về Ngoan và Hư. Cụ thể hơn, trong các khái niệm đó, chúng ta buộc phải loại ra những thuộc tính đã từng được xem là cố hữu.

Như là chuyện tình dục. Tình dục không liên quan đến Ngoan hay Hư.

Như là chuyện sử dụng chất kích thích. Vâng, còn tùy, nhưng cơ bản uống rượu bia, hút thuốc (thậm chí marijuana) cũng không quyết định một thanh niên Ngoan hay Hư.

Như là chuyện chăm chỉ học văn hóa. Học tập không liên quan Ngoan hay Hư.

Đó, loại bỏ những thuộc tính như vậy. Và đánh giá con mình ngoan hay hư dựa trên những tiêu chí mà chính người lớn vẫn đang dựa vào để tồn tại, hay để tôn trọng lẫn nhau.

Như là sự Trung Thực.

Như là sự kiên trì theo đuổi thứ mình Yêu Thích (thế bây giờ một streamer kiếm tiền tỉ chỉ sau đôi năm, bằng bố mẹ cóp nhặt đôi chục năm, thì đó là thành công hay gì?).

Như là dám Sống, dám chịu Trách Nhiệm.

----

Khi người ta 18, đôi mươi, thì không phải họ bỏ gia đình, bố mẹ, người thân... để ôm một thằng, một con nào đấy.

Không phải đâu. Không có cái tên này thì sẽ có cái tên khác. Ái tình khi đó đơn giản là adrenaline tăng cao quá ngưỡng thôi. Một dạng phê ma túy.

Đó chỉ đơn giản là thế giới đang vẫy tay mời gọi Yes Yes. Còn bố mẹ ở sau lưng thì cuống quýt ngăn cản No No. Và những người trẻ hoặc nổi loạn, hoặc nói dối ngoạn mục, vì khi đó họ luôn tưởng rằng, mình đang bị ngăn cản khám phá thế giới theo cách của mình.

Đó không phải là câu chuyện của một người, mà rất có thể chỉ là của một thời. Nhưng biết đâu đấy, đó sẽ là lựa chọn của một đời. Mà có ai hạnh phúc khi quyết định lựa chọn của đời mình bởi sự áp đặt của người khác đâu?

19 tuổi, tôi được mẹ mua cho hộp bao cao su đầu tiên. Điều đó làm tôi phần nào bớt nổi loạn.

Gia Hiền

Ta có sẵn tình yêu để cho đi...

Ta có sẵn tình yêu để cho đi...

Ta hãy sống cho khoảnh khắc, để khi mọi thứ trôi qua, ta có thể nhìn tất cả bằng ánh mắt điềm nhiên ai đến, ai đi trong cuộc đời mình.