Tôi mạnh dạn thừa nhận mình là "báo con" của bố mẹ. Mẹ tôi kể, hồi mẹ sinh tôi, bà bị băng huyết, suýt mất trên bàn sinh. Tôi còn nhỏ thì ốm yếu, èo uột, nuôi hoài vẫn ốm tong teo, đến 3 tuổi mới biết đi vững vàng và biết nói bập bẹ vài tiếng. Lớn lên thì lại quậy phá tưng bừng, nhất là giai đoạn dậy thì. Tôi nghịch ngợm, chọc ghẹo bạn bè, không chịu học hành nên bố mẹ bị mời lên trường "uống nước trà" với ban giám hiệu một năm học cũng vài lần. Ráng mãi, tôi mới tốt nghiệp cấp 3 xong và xin đi làm chứ nhất quyết không chịu học nữa.
Làm công nhân được 3 năm, tôi xin bố mẹ 200 triệu làm vốn để mở quán cà phê. Quán làm ăn được thời gian đầu nhưng chưa thu hồi vốn xong thì dịch Covid diễn ra. Tôi lại thâm nợ thêm hơn 100 triệu và quyết định đóng cửa quán. Tiền nợ đó cũng là do bố mẹ trả cho tôi. Lúc này, tôi mới nhận ra, bố mẹ đã rất vất vả với mình rồi. Nhưng ông bà chưa bao giờ ca thán một lời nào mà luôn bao dung, thương yêu tôi hết mực. Chị gái cũng thương tôi, luôn ủng hộ những việc tôi làm.
2 năm trước, tôi lấy chồng. Bố mẹ tiếp tục cho vợ chồng tôi 2 tỷ để xây nhà riêng. Bố mẹ chồng tôi tính tình khắt khe, có sở thích soi mói con dâu nên bố mẹ không yên tâm để tôi làm dâu nhà họ. Cuộc đời tôi, mọi chặng đường quan trọng đều có sự hỗ trợ của bố mẹ. Tôi biết ơn ông bà rất nhiều mà chưa thể bù đắp hay trả hiếu được.
Ảnh minh họa |
Tháng trước, bố mẹ tôi có nói phong thanh chuyện chia tài sản. Tôi bảo nhà đất cứ để hết cho chị gái vì tôi đã "báo" bố mẹ nhiều quá rồi. Sau này chị gái cũng là người chăm sóc bố mẹ nhiều hơn, còn lo chuyện cúng giỗ tổ tiên nên vợ chồng tôi không cần nhận gì nữa cả. Bố tôi gật đầu, ngầm tỏ ý tôi đã trưởng thành, biết suy nghĩ cặn kẽ hơn rồi.
3 ngày trước, bố mẹ gọi vợ chồng tôi về nhà chơi và bàn chuyện chia tài sản. Ông bà bảo mảnh đất, căn nhà đang ở, nếu định giá bán thì cũng hơn 5 tỷ đồng. Bố mẹ sẽ làm giấy tờ chuyển nhượng cho vợ chồng chị gái tôi. Tôi gật gù tán thành, chồng tôi cũng không có ý kiến. Đây là điều mà tôi đã thông báo trước với chồng rồi nên anh cũng không cảm thấy bất công gì cả.
Không ngờ, bố mẹ lại lấy ra 200 triệu tiền mặt đưa cho tôi. Ông bà bảo đây là tiền dưỡng già, giờ cho vợ chồng tôi làm vốn ban đầu để làm ăn. Vợ chồng tôi ngạc nhiên nhìn nhau. Bố tôi nói dù sao tôi cũng đang thất nghiệp, cứ cầm số tiền này rồi mở tiệm tạp hóa hay buôn bán lặt vặt gì cũng được, miễn là kiếm được đồng ra đồng vô để còn lo cho gia đình riêng. Được bố mẹ cho 200 triệu, vợ chồng tôi cảm kích tận đáy lòng, rối rít cảm ơn ông bà.
Chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như bố mẹ chồng tôi không hỏi mượn 100 triệu để làm cổng rào nhà họ. Chồng tôi bảo cho bố mẹ mượn chứ cho ai mà phải sợ mất. Tôi thì không muốn vì định dùng 200 triệu để mở cửa hàng tạp hóa, bán đồ ăn vặt cho học sinh. Vả lại đây là tiền bố mẹ cho tôi mà, tôi có cần phải cho bố mẹ chồng mượn không?
Ở riêng nhưng gần nhà bố mẹ chồng, mua 200.000 thịt bò về kho cũng bị soi mói ăn lắm tiêu hoang
Các cụ nói xa thơm gần thối cũng là có lý do cả.