Tôi năm nay 34 tuổi, kết hôn được 5 năm và có một bé trai hơn 3 tuổi. Thời gian đầu mới cưới, vì làm xa nhà nên chúng tôi phải thuê trọ trên thành phố. Khoảng 2 năm sau, vợ chồng tôi mới mua được một căn chung cư nhỏ. Dĩ nhiên, để có được ngôi nhà đó vợ chồng tôi đã phải nỗ lực làm việc, tiết kiệm dành dụm và cả đi vay mượn nữa.
Cứ tưởng gia đình tôi sẽ có cuộc sống êm đềm và hạnh phúc. Nhưng ngay sau khi biết chúng tôi có nhà mới, mẹ chồng liền gọi điện lên, muốn cho cô em gái chồng đến sống cùng để đỡ tốn tiền thuê phòng trọ. Từ ngày em chuyển đến, mọi chuyện trong gia đình tôi bắt đầu thay đổi. Tôi đang từ người vui vẻ, hạnh phúc, thì nay không khác gì giúp việc, không ít lần bị đổ oan bởi em chồng.
Chồng tôi chỉ có một cô em gái duy nhất, vốn được gia đình nuông chiều từ nhỏ nên tính tình đỏng đảnh, lười nhác và không biết làm bất cứ việc gì. Tối ngày chỉ lao vào làm đẹp, điệu đà, yêu đương mà không lo học tập.
Mặc dù vợ chồng tôi đã sắp xếp cho em hẳn một phòng riêng có đầy đủ tiện nghi, thoáng mát nhất nhà. Thế mà em chồng vẫn chê bai nhà anh chị chật chội. Những ngày sau, vợ chồng tôi đi làm cả ngày, em chồng thì hôm đi học, hôm không. Có đi học thì cũng về sớm, thế nhưng về tới nhà em ôm khư khư lấy điện thoại, không bao giờ ngó ngàng xem nhà cửa có bẩn không, cơm đã nấu chưa, mà đều mặc định coi đó là việc của chị dâu. Chuyện không phải chỉ có vậy, bữa cơm nào tôi nấu đơn giản là nghe chừng em chồng khó chịu. Em luôn đòi hỏi nay ăn món này, mai ăn món kia. Nếu tôi chưa kịp đổi bữa kiểu gì em cũng nói bóng gió rằng chị dâu keo kiệt, tính toán cả miếng ăn.
Ảnh minh họa. |
Mỗi khi chồng tôi có giúp đỡ vợ việc nhà, cô em gái đứng ngoài bĩu môi: "Đàn ông con trai ai lại chui vào bếp, việc trong nhà phải để cho vợ làm, anh mà chiều quá là chị ấy sinh lười đấy". Nghe những lời nói đó, tôi quả thực rất ấm ức và khó chịu nhưng cũng chỉ biết im lặng cho qua chuyện. Thầm nghĩ sau này em ấy lấy chồng, đến lúc đó khắc biết thân.
Mặc dù bố mẹ chồng ở quê cũng gửi tiền lên và vợ chồng tôi cũng hay cho tiền, nhưng không hiểu sao em chồng rất hay xin tiền riêng tôi. Trong khi còn đang đi học nhưng hễ có tiền là em chồng mua sắm, tiêu pha vô tội vạ khiến tôi chóng cả mặt. Có một vài lần tôi góp ý thì em đáp lại: "Chị không cho thì em đi xin anh trai, em mà xin thì anh ấy còn cho em nhiều hơn. Sao chị keo kiệt vậy? Hay chị gom tiền gửi về nhà ngoại chứ gì?". Không những thế, về quê em chồng còn đổ oan và kể xấu tôi, nào là tôi ích kỷ chỉ biết bản thân, cái gì cũng gom góp gửi về nhà ngoại, nói xấu nhà nội, chửi chồng mắng con... khiến cả gia đình nhà chồng ghét bỏ tôi. Tôi thật sự rất bực, chồng thấy vậy thường an ủi tôi rằng: "Thôi tính nó trẻ con em chấp làm gì". Vì thế tôi đành nhịn coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôi mệt mỏi, căng thẳng cũng chỉ vì em chồng lười biếng, hay bịa chuyện làm tôi xấu mặt với gia đình nhà chồng. Chồng tôi dù cảm thấy không thoải mái nhưng vì có mỗi cô em gái nên cũng không dám phản ứng gay gắt. Không muốn kéo dài tình trạng này, tôi có nên bàn bạc với chồng cho em gái ra ngoài thuê trọ và tôi sẽ lo trả tiền thuê?
Chứng kiến thái độ của em chồng với mẹ mà vợ chồng tôi lạnh gáy, chỉ biết thở dài buồn thay cho bà
Em chồng và em rể chỉ gọi điện về hỏi thăm mẹ một lần rồi mất hút.