Họp lớp

Cuộc gặp diễn ra khẩn trương. Những cặp mắt đàn ông suy giảm chức năng gan và mấy mụ suy giảm nội tiết tố rưng rưng nhớ về thày xưa, lớp cũ...

Cuối cùng thì Long cũng đi họp lớp. Ba năm, năm năm sau ngày ra trường anh đều tránh nhưng đúng mười năm thì phải tắc lưỡi: “Đi, đi cho sáng cái đầu ra”- vợ Long vừa là áo cho chồng vừa lẩm bẩm thế. Khổ nỗi cái áo cũ, cổ đã sờn và dộp lên, có là đến thế nào cũng chỉ cong queo và nhăn nhúm.

- Có giỏi là cái mặt tôi đây này. Kho cá thì cháy nồi, luộc rau thì thành cám lợn. Thôi, đưa đây tôi mặc không muộn giờ rồi…

Hôm nay, Long bày đặt đi taxi chứ không lê la với con xe Tàu dán tem Thái nữa. Ba đứa con và bà vợ già đứng phía sau lưng trang trọng như người ta tiễn một yếu nhân lên chuyên cơ. Xe đến, cái xe cũng chui ra từ đâu bụi bặm gớm chết, chỉ có hàm răng của tài xế trắng nhởn nhe ra:

- Bác đi đâu ạ?

Đấy, đời đúng là giẻ rách. Cả đến thằng lái taxi cũng chào mình là bác. Thế có nghĩa là mặt mình nhàu lắm rồi. Nhưng thôi, kệ, mặt trời đang rạng rỡ, phố xá đông vui có của riêng ai. Phải đi để biết đời còn gì cho ta.

Vừa lóp ngóp bò xuống từ xe taxi, một tiếng còi xe ô tô vang lên khiến Long giật bắn người. Ngơ ngác nhìn cái xe to đùng dễ đến vài tỉ bạc, Long chưa hiểu nó muốn gì thì bà hàng nước bảo:

- Lùi ra cho xe vào, vào đây uống hớp nước đã.

Gớm, bọn “ngồi lê thành phố” nó thông minh thế đấy. Ngày xưa, cái ngày mới chục năm trước ấy, nếu để mình “ngồi lê” ở đây chắc giờ đã khá rồi. Về quê làm anh giáo làng đức cao vọng trọng nhưng Long như con bồ câu chỉ quanh quẩn kiếm ăn bên cối gạo. Bay xa thì sợ không có cái mà ăn, mà luẩn quẩn nhặt nhạnh có béo tốt thì cũng đến ngu người ra. Xoay cốc trà nóng hổi trong tay, Long dò hỏi, bà bán nước bảo:

- Đấy, nghe bảo đại gia nào đó thuê cả cái khuôn viên này. Mọi khi lũ trẻ con còn được đạp xe, nô đùa, nay đuổi sạch.

Chưa tin vào cái địa chỉ mà thằng Trưởng ban liên lạc nhắn, Long hỏi lại:

- Thế họ làm gì đấy bà?

- Còn làm gì nữa. Họp lớp, đang mùa họp lớp mà. Rồi chú xem.

tranh minh họa: Tào Linh.
tranh minh họa: Tào Linh.

Đang mải suy tư thì cái xe thứ hai xuất hiện, cũng lại mới cóng nhưng lần này là một phụ nữ to cao ăn mặc mát mẻ và hấp dẫn trong bộ váy đen xẻ bạo. Long lại nghĩ: Gớm. Bà vợ ở nhà mà thấy cảnh này chắc uất mà chết. Thân đàn bà với nhau mà kẻ như chim công, kẻ như chim cút. Cũng da cũng thịt như nhau mà một trời, một vực, nhất là cặp mông thì như xui người ta… đã thế, còn lắc rõ nhanh.

Tưởng cái dáng đó khuất hẳn sau cánh cổng thì nó lại lù lù hiện ra ở “mặt tiền” càng khiến Long ngột thở.

- Này, mụ Xoan, đã tìm được người chưa? Hay vớ tạm thằng nào cũng được, tôi cần lắm rồi…

Nói xong, mụ đưa cái “cạc vi rít” cho bà bán nước rồi với vẻ đắc chí tiện liếc sang cái gã quần áo hàng chợ nhàu nhĩ đang thu lu trong chiếc mũ xùm xụp là Long rồi nói tiếp:

- Thuê trồng cây cảnh thôi chứ em không “thịt” đâu mà sợ.

Cái chữ “thịt” ấy nghe nóng bừng cả mặt nhưng phút chốc lại như dao cứa vào tâm hồn Long. Đã đến lúc mọi thứ đảo điên, băng hoại đến thế sao. Lần này thì mặc cho tiếng giày cao gót của mụ gõ lộp cộp xuống hè phố, Long quyết không nhìn theo loại mạt hạng ấy.

Bỗng dưng, Long bị cắt ngang dòng suy nghĩ bởi tiếng của một người đàn ông mới bước đến:

- Gớm, ông có máy lửa không cho tôi mượn chút.

Lão này có kiểu châm và bập thuốc rất quái, nghe vẻ như dân từng đi lên biên giới đánh hàng hoặc dân đào vàng.

- Ông bạn không nhận ra tôi thật sao?

Ai thế nhỉ, Long chột dạ nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh:

- Chắc đã uống với nhau ở đâu rồi mà phê quá quên béng. Thế ông tên gì?

- Tôi Bình đây, Bình “mặt ngựa” 10D.

Bình-cái thằng ngổ ngáo bị đuổi học năm lớp 10 đó sao? Sao giờ nhìn nó gầy và từ tốn thế. Chuyện trò một lúc, Long thấy có vẻ yên tâm. Gã này dù gì cũng được cái không vênh váo, ít ra cũng có thằng ngồi cùng mâm.

Cuộc gặp mặt diễn ra khẩn trương. Những cặp mắt đàn ông suy giảm chức năng gan và mấy mụ đàn bà suy giảm nội tiết tố bắt đầu rưng rưng nhớ về thày xưa, lớp cũ. Long trố mắt nhìn lão bụng bự lại đến mụ váy đen, hóa ra có mười năm mà chúng nó “biến hình” thành thượng lưu cả.

- Mụ đấy là trưởng phòng kinh doanh, con mẹ Hoa đấy. Thằng Tuấn béo kia là trưởng phòng hành chính-Bình cẩn thận giới thiệu.

Nghe đến các chức danh, Long thấy hoa mắt, chóng mặt. Thảo nào họ xe lớn xe nhỏ, ăn to, nói lớn. Bàn tiệc được dọn ra chớp nhoáng, món vừa ít vừa lạ, chỉ có rượu là nốc liên tục đến sôi dạ dày. Rượu làm cho tất cả sự kênh kiệu hay mặc cảm đều xóa nhòa. Hóa ra khi say, chúng nó cũng thường thôi, Long đánh bạo cầm chén đến trước mặt mụ Hoa:

- Thế bà có thuê tôi không? Tôi nghỉ dạy lâu rồi, giờ làm vườn, trồng cây, đi xây… tất tật cái gì cần sức là được.

Những tưởng mụ sẽ được gãi đúng chỗ ngứa mà cười ré dâm dục, nhưng mụ Hoa lại im lặng nhìn đi chỗ khác. Đôi mắt mụ đã đỏ hoe, ươn ướt từ bao giờ, ngừng giây lát, mụ kéo tay Long ngồi xuống.

- Cậu tưởng tôi sướng à? Ra trường lấy phải ông chồng nghiện ngập đánh đập suốt, có lúc tôi ôm con định nhảy cầu. Lúc chồng chết thì nợ nần, lấy được người chồng thứ hai tử tế thì không may bị tai nạn mất. Giờ chúng tôi cũng đang làm, mà thôi, ông ra với ông An béo, ông Dũng bự uống với nhau thì biết.

Cứ thế, Long bị đẩy từ chỗ này đến chỗ khác, chả hiểu mới có mấy phút mà đứa nào đứa ấy đều từ ông hoàng, bà chúa rơi xuống cõi thương tâm cả. Cuối cùng, chén rượu lại dẫn anh quay về ghế cũ, ngồi cạnh lão Bình “gấu ngựa”.

- Thế còn ông? Bị đuổi học rồi sao?

- Là tôi tự bỏ chứ không bị đuổi nhé-Bình cao giọng-Ai bảo mọi người không tin tôi, cứ cho là tôi ăn cắp tiền của lớp nên tôi bỏ. Bỏ để đi con đường khác, con đường mà bọn xì ke ma túy, bọn lừa thày phản bạn không níu tôi được, tôi cứ đi. Ai cũng phải đi như vậy thôi mà.

Nói rồi, Bình gọi cả đám xúm lại và bảo Long ra chờ ngoài sảnh trước. Long ngó vào thấy chúng nó đang to nhỏ, chốc chốc chúng lại nhìn Long tỏ vẻ bí hiểm. Ừ thì tao nghèo, ừ thì vợ tao già, nhà tao ổ chuột, kệ chúng mày bàn.

Long về nhà, gần như một cọng rau luộc rũ ra vì say rượu. Vợ Long mỉa mai:

- Tưởng đi họp lớp được gì, học hỏi được gì, nốc lắm vào, thế họ có cho anh vay tiền không?

- Không.

- Thế họ có bảo có việc gì làm cho tôi không?

- Cũng không.

- Thế anh không hé răng mà nói với họ về hoàn cảnh của mình à?

- Không, sao tự dưng lại kể. Nhục.

Vợ Long như thể đứa trẻ bị đòn ngồi bệt xuống, khóc tu tu lên, cũng may là con cái đã đi chơi cả không thì không biết chúng sẽ nhìn cảnh tượng này như thế nào.

Bỗng như nhớ ra điều gì, Long bảo vợ:

- Em giặt cái quần của anh chưa?

- Rồi, nôn thế không giặt để làm gì.

- Túi hậu…

Long kịp lao ra nhà tắm rồi móc tay vào túi hậu, một lớp giấy bị mục nát trong nước nhưng trong túi thì cồm cộm rất nhiều tờ polyme màu xanh. Hình như lúc anh ra về, mụ Hoa béo thay mặt cho lớp dúi vào tay anh bảo:

- Lớp không đi “tăng hai”, tất cả vì Long, Long cố lên, đừng thấy vẻ ngoài chúng tớ mà suy nghĩ…

Vợ Long thấy thế lại ngồi thụp xuống, mặt đần ra:

- Này, thế bao giờ anh lại họp lớp nữa đấy?

Bùi Việt Phương

Cảm ơn đời, mỗi sớm mai…

Cảm ơn đời, mỗi sớm mai…

Cuộc sống thực tế không có quá nhiều phép màu, nhưng chúng ta có quyền tự tạo ra những phép màu rực rỡ nhất...