[Sống chậm] Đời người là chuyến tàu chở số phận, chỉ có chiều đi mà không có khứ hồi

Đời người là chuyến tàu chở số phận, chỉ có chiều đi mà không có khứ hồi, đôi khi có thể giao cắt nhưng không trùng lặp.

Đời người là chuyến tàu chở số phận, chỉ có chiều đi mà không có khứ hồi. Điều kỳ lạ là đích đến của chuyến tàu này cũng chính là nơi xuất phát. Mỗi chuyến tàu chỉ có thể chở một kiếp nhân sinh, dù đúng đường hay lạc lối, chẳng ai có cơ hội được quay lại, chỉ có thể mang những sai lầm làm hành trang mà tiến về phía trước và khắc phục nó ở chặng tiếp theo. Các chuyến tàu khác nhau có thể có những điểm giao cắt hoặc đồng hành trên một đoạn đường nhưng tuyệt đối không thể trùng lặp. Đó là chuyến tàu cuộc đời.

Ảnh minh họa (Bigstock).
Ảnh minh họa (Bigstock).

Cậu bé đã bước lên chuyến tàu, nó hân hoan ngắm nhìn cuộc sống bằng sự hồn nhiên mà tinh nghịch. Ngày tháng dần qua, thời gian cứ trôi âm thầm lặng lẽ, không âm thanh không sắc màu, chỉ có thể chợt nhớ mà nhẩm đếm bằng những con số.

Khi đứa bé giờ là gã trai trẻ ngổ ngáo bắt đầu những ước mơ, những khao khát... chuyến tàu chẳng còn êm ái bồng bềnh, nó bắt đầu hành trình va đập với sóng gió bão giông, với ghập ghềnh trắc trở mà nhiều khi như muốn nhấn chìm hay hất tung gã khỏi hành trình của chính mình khi qua vực thẳm hay biển sâu... Nhưng ẩn chứa sau sự hồn nhiên mà tinh quái của thằng con trai là người đàn ông kiên cường bản lĩnh.

Nhiều khi gã vượt qua hiểm nguy nhưng cũng ko ít lần vấp ngã, nhưng không trở ngại nào làm gã đổ gục đầu hàng. Cứ thế, qua mỗi cú va đập gã lại phong trần hơn để mang theo cái sự kiêu bạc bất cần để khám phá cuộc đời. Qua những điểm giao cắt, qua những khúc đồng hành... gặp biết bao nhân sinh thế thái, những tham hận sân si, những yêu thương oán thán... ơn giời gã có thể từng lạc lối nhưng chưa từng đánh mất chính mình!

Bởi đằng sau sự thẳng thắn không ngại va chạm và cái tính bỗ bã, tếu táo là người đàn ông nghĩa hiệp với những yêu thương đầy ắp, người đàn ông biết thưởng thức cả tửu lẫn sắc nhưng là để trân trọng chứ không phải để mình rơi vào sự mê mờ, cho dù quanh gã không thiếu mỹ vị hay những đêm yến tiệc có thể đun sôi bầu máu nóng của những người đàn ông nhưng kỳ thực lại chưa thể gợi lên sự mê đắm trong gã. Sau tất cả, gã chỉ mong những giản dị bình yên.

Chẳng ai từng nghĩ những con số cuộc đời mình rồi sẽ dừng lại trong khoảng khắc bất định nên nhân sinh cứ quay cuồng trong ân ân oán oán, trong những cơn say tìm kiếm quyền lực, tiền tài, trong những mê lộ tình si, trong những vật vã duyên nợ… với những tháng năm đã trải quá đỗi vô tình, dường như chỉ toàn lo lắng bươn chải với quay quắt chất chồng những mê hận tham sân… Còn gã vừa đi vừa học cách đối đãi tử tế với mình với người.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Gã học cách đối diện với khó khăn bằng tinh thần lạc quan bởi lo lắng thực ra là vô ích. Học sống theo cách mà gã mong được sống chẳng cần phải đặt tâm vào những ác ý săm soi, học cách đối diện với sóng gió bão giông bằng tĩnh tâm bình thản… Những điều này giúp gã tái tạo năng lượng yêu thương và sống, cho gã kiên cường mà không sụp đổ khi thiếu vắng thành công, cho gã mạnh mẽ mà không gục ngã khi thiếu những thuận buồm xuôi gió, cho gã trị lành những vết thương của chính mình mà không phụ thuộc vào yêu thương hay ganh ghét của người đời…

Chỉ khi biết yêu mình thì mới có thể dành tình yêu cho người khác, vì yêu thương chính là hạnh phúc và mãn nguyện khi ta muốn trao tặng cả người và ta niềm hoan hỉ, đó tuyệt đối không phải sự hi sinh.

Cuộc đời có sai mới có đúng, có trải nghiệm mới thấu hiểu, có khổ đau mới biết đâu là hạnh phúc, trải đắng cay mới có ngọt lành… Cuộc đời cũng chẳng có sự hoàn hảo trong phán xét không ngừng nghỉ của nhân gian, chỉ cần sao đến lúc chồn chân mỏi gối gã cảm thấy an yên với được - mất, với sinh - tử, thế là đã có thể tự coi mình là Quý ông được rồi nhỉ?

Dù sao thì trái đất vẫn quay!

Speedlight

Muôn trùng cô đơn

Muôn trùng cô đơn

Nhiều lúc đi trên đường, tôi chỉ muốn đâm đầu vào cái xe tải. Đi khám, bác sĩ bảo tôi bị trầm cảm, cho thuốc, nhưng không ăn thua.