Mẹ cũng học

Mình nghĩ là để mẹ dừng lại chỉ là mẹ thôi, còn mẹ lại luôn mong bản thân được hiểu biết nhiều hơn nữa.

Mẹ không biết một chữ tiếng Anh nào, mẹ nói vậy rồi nhìn ra vườn. Có một nỗi xót xa nào trào lên trong mắt mẹ, buồn bã thơ ngây như đứa trẻ sau giờ kiểm tra. Mà chuyện có gì đâu, mấy hôm trước mẹ comment mua hàng trên facebook, viết sai lỗi chính tả từ “shop” thành “sốp”, “ship” thành “síp”, mình chạy vào chỉnh lại cho mẹ, kêu vui vui mẹ ơi, giờ ta kinh doanh chuyên nghiệp, phải xài từ chuyên nghiệp. Chỉ có thế mà khi mình đã quên bẵng đi, thì mẹ vẫn nhớ. Mà mẹ lại buồn mới sợ chứ!

Ở tuổi của mẹ, có con lớn tướng thế, ai buồn những chuyện như vậy nữa. Cơ mà mẹ thì nhiều lần buồn vậy. Thưở còn đi học, mẹ hay hướng dẫn bài cho, đến khi lớn hơn, học cấp 2 thì mẹ không dạy được, mẹ cũng buồn. Mẹ luôn buồn vì nghĩ ngày xưa chẳng có cơ hội được học hành đàng hoàng, rồi mẹ gần như lấy việc đó làm nguyên cớ cho mọi nỗi buồn của mẹ.

Ảnh minh họa: internet.
Ảnh minh họa: internet.

Mà mẹ không buồn xong thì thôi, mẹ buồn xong là mẹ hành động ngay. Hành động dữ dội y như cái cách phản hồi những lời chống chế của mình. Mình bảo con học hành thế này là ổn rồi, mẹ cứ muốn tốt hơn làm gì, lúc đi học bố mẹ cũng lè tè nên sinh con thế này là quá đỗi vượt thoát. Mẹ thấy con nói có đúng không?

“Không”, mẹ vừa nói mắt vừa long lanh. Trời ơi, tội nghiệp tôi quá!

Lần này, mẹ nhắn con em hỏi mình cách học tiếng Anh qua điện thoại. Mình hồ hởi cứ nghĩ em gái mình chăm rồi, mình sắp sướng rồi đây, vậy mà ra là nó hỏi cho mẹ. Ấy, tưởng mẹ chỉ dùng điện thoại để up ảnh phây với cả zalo thôi chứ. Năm ngoái một ngày đẹp trời, mẹ điện hỏi về bitcoin, làm mình té ghế, mà mình kể cho bạn mình, bạn mình cũng té ghế. Nó bảo mẹ mày “dã man” thế. Mày còn tụt hậu hơn cả mẹ rồi.

Mẹ chắc chắn được di truyền khả năng gây bất ngờ cho con cháu từ bà ngoại. Bà ngoại thì hiền hơn mẹ. Bà ngoại cũng lấy chồng sớm hơn mẹ, bà ngoại cũng nuôi nhiều con hơn cả mẹ, nhưng mà bà hơi bị siêu. Mỗi lần mình qua nói chuyện, bà toàn dẫn dắt lấy ví dụ từ mấy chương trình tivi bà xem.

Cái gì bà cũng biết, từ giá xăng tăng như nào, đến bây giờ người ta chế tạo ra cái xe đi lại làm sao, cái gì cũng ý hiểu ngọn ngành phết. Có hôm, chắc bà thương cháu gái ba chục tuổi rồi mà vẫn bất bơ quá, đi làm thì không đi suốt ngày ở nhà, chồng con thì chưa có, bà bảo, thế là cháu học ngành gì ấy nhỉ, rồi kết luận thôi thì mày làm gì ngoài Hà Nội bà chịu, khỏe là được, bà chả giúp được gì cho mày cả... Đó, bà lại buồn giống mẹ rồi.

Con cháu có cần bà với mẹ cái gì cũng biết đâu. Bà với mẹ là để cho mình được ăn ngon, là để được ôm chứ. Nhưng mà con cháu nhìn thấy bà, thấy mẹ có siêu năng lực buồn, và siêu năng lực làm mọi người ngỡ ngàng, thì thấy hổ thẹn. Con cháu từng có ý nghĩ, thôi tiếng Anh khó thế, học hành nhọc công bao lâu vẫn bập bõm, thì bỏ luôn đi cho khỏe. Vậy mà cái ánh mắt buồn của mẹ nhìn ra vườn buổi tối hôm ấy, và cái câu trả lời rành mạch “Không” kia nữa, làm con cháu không thể cứ thế mà thả trôi được.

Những người phụ nữ mình yêu trong cuộc đời, lúc nào cũng đầy nỗ lực. Nỗ lực vượt qua cả cái giới hạn mình nghĩ. Thứ mình nghĩ, là để mẹ dừng lại chỉ là mẹ thôi. Còn mẹ thì luôn mong, mẹ hiểu biết nhiều hơn nữa. Mỗi ngày, mình cứ nghĩ là mẹ sẽ già đi, sẽ cổ hủ sẽ lỗi thời như hình mẫu trong mấy bộ phim trên tivi, đến mình còn thấy mình lỗi thời hơn bọn trẻ bây giờ nữa là. Nhưng mà mẹ không thế, mẹ là mẹ của mình, nhưng mẹ còn là siêu nhân không bao giờ chịu khuất phục.  

Bích Ngọc

Mẹ là siêu đàn ông

Mẹ là siêu đàn ông

Mẹ là siêu đàn ông, nhưng siêu con đi rồi đời mẹ vẫn cứ buồn, quả thật vô cùng cô đơn trên đỉnh.