29 năm nay, tôi luôn tự tin về sức khỏe của mình. Tôi ăn uống điều độ, khoa học dù công việc rất bận rộn. Mỗi ngày, tôi đều dành thời gian tối thiểu nửa tiếng để tập thể dục, nâng cao sự dẻo dai của cơ thể. Tôi hiếm khi bệnh vặt, nếu có cũng chỉ là đau đầu sổ mũi, uống vài liều thuốc là bớt nên cũng chưa từng đi bệnh viện thăm khám. Vậy nên dù đã gần 30, tôi vẫn có ngoại hình trẻ trung, tinh thần phơi phới.
Tôi yêu Viễn đã hơn 2 năm nay, tình cảm đôi bên thân thiết và cũng xảy ra những chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát. Tôi nghĩ đều là người trưởng thành, đã xác định yêu đương nghiêm túc, đã về ra mắt gia đình 2 bên thì "chuyện ấy" cũng là điều hiển nhiên. Thậm chí, tôi còn mong đợi mình có thai, lúc đó chắc chắn Viễn sẽ rất mừng rỡ.
Chúng tôi bàn bạc với nhau và "thả" 4 tháng nay nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Hiện tại, chỉ còn 1 tháng nữa là tới đám cưới rồi. 2 ngày trước, chúng tôi dắt nhau đi khám sức khỏe tiền sinh sản. Lúc nhận phiếu kết quả, trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi bị lạc nội mạc tử cung, khả năng có con là rất thấp; nếu điều trị thì chi phí cũng rất tốn kém. Hèn chi tôi đã thả mấy tháng rồi mà vẫn không thể có bầu.
Viễn ôm lấy tôi vỗ về, an ủi. Anh nói dù có thế nào thì anh vẫn yêu thương tôi và sẽ đồng hành cùng tôi trên con đường tìm con cái. Nhưng điều tôi lo sợ nhất chính là đối diện với bố mẹ chồng tương lai. Họ chỉ có một mình chồng tôi là con trai, nếu tôi không có khả năng sinh đẻ thì làm sao họ chấp nhận tôi nữa đây?
Mẹ chồng tương lai chấp nhận chuyện tôi bị vô sinh. (Ảnh minh họa) |
Ngay trưa hôm qua, tôi đã đến nhà Viễn và đưa giấy xét nghiệm cho mẹ chồng tương lai coi. Bà ngạc nhiên một lúc rồi nói một câu khiến tôi bất ngờ: "Con cái là duyên phận trời cho, nếu như 2 đứa không có duyên con cái thì cũng đành chịu. Mẹ chỉ cần 2 đứa sống hạnh phúc, viên mãn đến già là đủ rồi. Còn nếu 2 đứa muốn tìm con thì mẹ sẵn sàng ủng hộ, giúp đỡ tài chính đến cùng. Mẹ cũng không bao giờ lấy chuyện đau khổ này ra để dằn vặt con đâu nên con đừng lo nhé".
Tôi ngỡ ngàng trước câu nói của mẹ chồng tương lai, thái độ của bà rất bình thản, cứ như đang nói về một chuyện gì đó nhẹ nhàng lắm chứ không phải chuyện tôi bị vô sinh. Thấy tôi ngơ ngác, bà bật cười, bảo rằng thương tính tôi, còn chuyện con cái thì tính sau, tư tưởng bà rất tiến bộ nên tôi không có gì phải lo lắng cả. Bà hiểu, trong chuyện này, người đau đớn nhất chính là tôi và không ai được quyền chà đạp thêm vào nỗi đau đó.
Tôi bật khóc nức nở vì nhận được sự cảm thông, chia sẻ từ mẹ chồng tương lai. Nhưng sâu thẳm, tôi vẫn rất lo sợ. Sau này, liệu chuyện tôi bị vô sinh có trở thành nguyên nhân gây rạn nứt hôn nhân hoặc chồng ngoại tình không? Tôi rối trí, không biết có nên tiếp tục đám cưới nữa không?
Đi họp lớp mặc váy mẹ chồng mua cho, tới nơi bạn bè ai cũng kinh ngạc khiến tôi xấu hổ muốn độn thổ
Nguyên cả buổi hôm đó, tôi chỉ dám ngồi một góc vì quá xấu hổ với bạn bè.