Nữ nhiếp ảnh gia bị xâm hại tình dục và hành trình chữa lành tâm trí

Rosem Morton là một nhiếp ảnh gia và y tá tại Baltimore. Dưới đây là những là những kí ức kinh hoàng mà cô đã dũng cảm kể lại sau khi bị tấn công tình dục và hành trình cô dùng nhiếp ảnh cùng cả sự dũng cảm của mình để vượt qua những tháng ngày đau thương, trầm cảm và tìm lại hạnh phúc cho mình.

Tôi đã từng bị tấn công tình dục!

Đó thực sự là khoảng thời gian kinh hoàng đối với tôi, những gì tôi trải qua giống như địa ngục. Cảm giác như tôi bị rơi xuống một cái hố sâu, nghẹt thở, tăm tối, chết chóc. Tôi không thể ngủ. Tôi không thể ăn. Tôi không thể làm việc. Những cơn sợ hãi, hoảng loạn thường xuyên ập tới và nhấn chìm tôi, không báo trước. Tôi không thể tìm thấy sự an toàn cho mình. Tôi choáng ngợp và kinh hoàng, tất cả bao trùm như những cơn bão khủng khiếp nhất. 

Trong những dòng cảm xúc hỗn loạn của mình, tôi nghĩ đến việc chụp ảnh. Tôi cầm máy ảnh lên và bắt đầu chụp.

Tôi chụp lại mọi thứ, từ những gì tôi thấy cho đến những gì chỉ xuất hiện trong tâm trí của mình. Tôi cảm nhận thấy sự sống ở ngoài kia, và tôi bắt đầu chụp lại như một bằng chứng. Tôi tiếp tục chụp lại chính sự tồn tại của mình. Về sự khổ sở tôi đang trải qua, về sự sống còn của tôi. 

Tôi học cách cảm nhận mọi việc bằng ống kính của máy ảnh. Công việc này dường như đang giúp tôi ghi lại những cung bậc của nỗi buồn và những đau đớn cô độc của tôi, một cách chân thực nhất.

Tôi đã dành rất nhiều thời gian đằng sau cánh cửa đóng kín, tôi chăm chú quan sát sự di chuyển của ánh sáng. Đôi khi tôi giơ tay lên gặp mặt trời, tôi tự nhắc nhở mình rằng, tôi vẫn còn sống.
Tôi đã dành rất nhiều thời gian đằng sau cánh cửa đóng kín, tôi chăm chú quan sát sự di chuyển của ánh sáng. Đôi khi tôi giơ tay lên gặp mặt trời, tôi tự nhắc nhở mình rằng, tôi vẫn còn sống.
"Em phải tạm gác lại mọi chuyện và sẽ đi trị liệu trong một vài tháng" - tôi quyết định kể mọi việc với chồng mình, tôi thú nhận với anh rằng tôi bị hãm hiếp và hành hung. Đến tháng 11, tôi bắt đầu gặp bác sĩ trị liệu hàng tuần. Trong giai đoạn này, đã có những khi tôi gục ngã trong ô tô của mình ở trên đường. Tôi nhận ra, mọi việc chỉ mới bắt đầu.
"Bạn an toàn rồi. Bạn an toàn rồi. Bạn an toàn rồi." Đây là câu thần chú của tôi để bình tĩnh lại.

Theo Rape, Abuse & Incest National Network (RAINN), cứ sau 92 giây, một người Mỹ bị tấn công tình dục, và cứ 6 người phụ nữ Mỹ thì có một người là nạn nhân của tội hiếp dâm. Những thống kê này rất đáng báo động, nhưng một năm trước tôi đã gần như không để tâm nhiều đến vấn đề này. Tôi ngây thơ tin rằng nếu tôi làm theo những gì tôi được dạy: tránh những con hẻm tối tăm, tránh ăn mặc quá khiêu khích và cảnh giác với người lạ, tôi sẽ nằm ngoài những mối lo ngại. 

Nhưng tất cả những gì tôi trải qua đã phá vỡ những quan niệm sai lầm của tôi.

  Vào tháng 10, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ người đàn ông đã tấn công tôi. Đó không phải là một sự thừa nhận lỗi lầm hay một lời xin lỗi. Đó là một cuộc gọi điện thoại để nói với tôi rằng, anh cảm thấy hành động đó là hoàn toàn hợp lý. Cuộc gọi điện thoại tàn khốc đến mức tôi đâm xe vào gara và làm vỡ gương chiếu hậu. Vài ngày sau, tôi nhìn mình trong những mảnh vỡ.

Vào tháng 10, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ người đàn ông đã tấn công tôi. Đó không phải là một sự thừa nhận lỗi lầm hay một lời xin lỗi. Đó là một cuộc gọi điện thoại để nói với tôi rằng, anh cảm thấy hành động đó là hoàn toàn hợp lý. Cuộc gọi điện thoại tàn khốc đến mức tôi đâm xe vào gara và làm vỡ gương chiếu hậu. Vài ngày sau, tôi nhìn mình trong những mảnh vỡ.

Trên một mảnh giấy rách, tôi đã viết chi tiết về cuộc tấn công mình đã trải qua, để chồng tôi đọc khi anh ấy sẵn sàng.
Trên một mảnh giấy rách, tôi đã viết chi tiết về cuộc tấn công mình đã trải qua, để chồng tôi đọc khi anh ấy sẵn sàng.
Bức ảnh này, được chụp vào tháng 2, là lần đầu tiên kể từ sau vụ tấn công, tôi đã đi một mình đến một nơi mà tôi không biết ai.
Bức ảnh này, được chụp vào tháng 2, là lần đầu tiên kể từ sau vụ tấn công, tôi đã đi một mình đến một nơi mà tôi không biết ai.

Tôi dùng tất cả sức mạnh để trốn thoát khỏi hắn ta và nói rằng không, không, không. Nhưng hắn không dừng lại. Tôi nhớ mình run rẩy không kiểm soát được vào ngày hè nóng bức đó. Một sức nặng kinh khủng đã xâm chiếm tôi. Tôi thấy mình không còn gì cả. Tôi thấy mình như vỡ vụn và tan biến.

Tôi không muốn nhắc lại quá chi tiết về cuộc tấn công. Vì những gì xảy đến với tôi sau đó, mới thực sự là điều kinh khủng nhất.

Tôi đã thoát khỏi kẻ tấn công mình trong sự kinh tởm và bàng hoàng, tôi đi bộ một giờ để về nhà. Tôi kể với người bạn thân nhất của tôi, nhưng cô ấy đã không hiểu và không tin tôi. Chúng tôi đã được dạy dỗ về những điều này, và thật hoang đường khi nó có thể xảy ra. Nhưng, nó đã thực sự xảy ra với tôi.

Tôi gọi cho chồng tôi và anh ấy hỏi tôi có báo cảnh sát không. Tôi nói không. Tôi thấy như bị đóng băng. Tôi thấy tâm hồn mình như đã chết. Nhưng thật trớ trêu, cơ thể tôi vẫn tồn tại. Mọi chuyện xảy ra mới vài giờ mà tưởng cảm tưởng như một ngày dài đằng đẵng trôi qua. Sau đó, mỗi lúc cảm giác của tôi càng tồi tệ hơn.

Một lá thư từ chồng tôi, Ian, viết:
Một lá thư từ chồng tôi, Ian, viết: "Anh biết em mạnh mẽ, nhưng đến giờ, anh mới thấy em thực sự mạnh mẽ như thế nào. Bạn đã được thử thách nhiều hơn bất kỳ ai nên phải chịu đựng, nhưng anh có thể thấy quyết tâm và sức mạnh trong em sẽ giúp bạn vượt qua tất cả. Anh biết em là một người phụ nữ đặc biệt, nhưng bây giờ anh biết em thực sự tuyệt vời như thế nào. Anh không bao giờ có thể giải thích cho em rằng em tuyệt vời như thế nào, hoặc em có ý nghĩa với anh như thế nào. Nhưng hãy biết rằng, em là người tuyệt vời nhất mà anh từng biết. Hãy biết, anh yêu em vì tất cả những gì em có".
Những con chó của tôi, Maia và Akira, chúng cảm nhận được nỗi đau đớn trong tôi. Chúng lại gần tôi, âu yếm và chia sẻ với tôi.
Những con chó của tôi, Maia và Akira, chúng cảm nhận được nỗi đau đớn trong tôi. Chúng lại gần tôi, âu yếm và chia sẻ với tôi.
Đây là những bức ảnh của tôi trước khi cuộc tấn công xảy ra, với tôi, đó như là một cuộc đời khác.
Đây là những bức ảnh của tôi trước khi cuộc tấn công xảy ra, với tôi, đó như là một cuộc đời khác.

Trong vòng một tuần, tôi đã may mắn tìm được sự giúp đỡ. Bác sĩ phụ khoa của tôi, người mà tôi đã tìm đến sau cuộc tấn công, đã nhận ra tôi đang gặp khủng hoảng và anh ta giúp tôi tìm được chuyên gia trị liệu phù hợp. Tôi quyết định kể câu chuyện kinh khủng của mình với nhiều bạn bè hơn để được chia sẻ. Dù mỗi lần nhắc đến, tôi lại càng cảm thấy bản thân mình đáng trách và xấu hổ hơn.

Cũng có những người không đứng về phía tôi. Tôi thực sự cảm giác như mình đang chảy máu khô, cạn kiệt năng lượng. Tôi nghĩ rằng tôi thực sự cần những sự chia sẻ. Tất cả những gì tôi thực sự cần là tin tưởng và ủng hộ. Đó  không phải là lỗi của tôi.

Một số người, sau khi nghe câu chuyện, họ hời hợt hỏi tôi về những gì đã xảy ra rồi quên luôn. Sự thật là không ai chuẩn bị cho sự tổn thương vì sẽ chẳng có ai muốn nói về những tổn thương.

Một chuyến bay kéo dài 20 giờ là một thời gian dài để những suy nghĩ tiêu cực xâm lấn. Tôi bồn chồn và lo lắng, vì vậy tôi nhấc điện thoại lên để chụp ảnh.
Một chuyến bay kéo dài 20 giờ là một thời gian dài để những suy nghĩ tiêu cực xâm lấn. Tôi bồn chồn và lo lắng, vì vậy tôi nhấc điện thoại lên để chụp ảnh.
  Tôi tìm mọi cách để thoát khỏi những lo lắng và sợ hãi

Tôi tìm mọi cách để thoát khỏi những lo lắng và sợ hãi

Sau đó, tôi quyết định báo cảnh sát về vụ hiếp dâm. Có nhiều người đã cho tôi những lời khuyên, nhưng hầu hết trong số đó là không khuyến khích. Họ nói rằng cuộc sống của tôi sẽ bị đảo lộn. Họ đã cảnh báo tôi về việc tòa án sẽ làm việc như thế nào, nhưng sẽ không ai quan tâm đến những tổn thương của quá trình xử lý vụ án. 

Quả thực, khi tôi nói với một nữ cảnh sát rằng về vụ hiếp dâm, cô ấy đưa tôi ra ngoài tòa nhà và bắt tôi kể chi tiết về những gì đã xảy ra với tôi. Cô ấy ngắt lời tôi và nói rằng cô ấy không thể nhận lời.

Thật tồi tệ khi yêu cầu ai đó làm công việc của họ để phục vụ và bảo vệ, nhưng thật đau lòng khi phải cầu xin một người phụ nữ tin người phụ nữ khác. Sau đó tôi đã nói chuyện với nhiều sĩ quan cảnh sát, họ nói với tôi rằng trường hợp này quá nhỏ để họ bỏ thời gian xử lý. 

Tôi bắt đầu nhận ra một số trong nhiều lý do tại sao theo số liệu của Bộ Tư pháp năm 2016, gần 80% các vụ hãm hiếp và tấn công tình dục không được báo cáo, và RAINN báo cáo rằng trong số 1.000 kẻ tấn công, 995 trong số kẻ tấn công vẫn nhởn nhơ ở ngoài kia. Văn hóa, xã hội của chúng ta thường chọn điều dễ dàng hơn là điều đúng đắn..

Tôi luôn yêu hoa dại; tôi ngưỡng mộ sức sống của chúng để nở hoa và không ngừng vươn lên
Tôi luôn yêu hoa dại; tôi ngưỡng mộ sức sống của chúng để nở hoa và không ngừng vươn lên
Đôi khi gặp những công việc căng thẳng, tôi sợ rằng chấn thương và căng thẳng sẽ khiến tôi rối loạn. Làm thế nào tôi có thể chăm sóc bệnh nhân của mình?
Đôi khi gặp những công việc căng thẳng, tôi sợ rằng chấn thương và căng thẳng sẽ khiến tôi rối loạn. Làm thế nào tôi có thể chăm sóc bệnh nhân của mình?
Tôi bắt đầu ăn một bát bột yến mạch ấm vào mỗi buổi sáng. Nó giúp tôi sưởi ấm.
Tôi bắt đầu ăn một bát bột yến mạch ấm vào mỗi buổi sáng. Nó giúp tôi sưởi ấm.
Tôi đã dành sinh nhật của mình vào tháng 3 để lái xe đi trong cơn mưa như trút nước của Baltimore.
Tôi đã dành sinh nhật của mình vào tháng 3 để lái xe đi trong cơn mưa như trút nước của Baltimore.

Một thời gian sau, tôi đã tìm thấy một cảnh sát khác sẵn sàng lắng nghe tôi. Tôi đã kể câu chuyện của mình, nhưng sau đó đã không có bất kì cuộc điều tra nào, tôi từ bỏ ý định kiện cáo. Mặc dù rất khó khăn, nhưng tôi tự nhủ mình sẽ tự đứng lên, tôi phải tự giúp đỡ chính mình chứ không cầu cứu hay dựa dẫm vào ai khác.

May mắn thay, thứ giúp đỡ tôi nhiều nhất trong thời gian này, đó là nhiếp ảnh. Với một sức mạnh diệu kì, nhiếp ảnh đã lắng nghe những điều tôi muốn nói mà tôi đã không thể nói ra bấy lâu nay. Theo thời gian, tôi phát hiện ra những gì tôi thực sự khao khát. Đó là sự kết nối với chính mình mà tôi đã đánh mất.

Tôi đã gặp bác sĩ phụ khoa của tôi để tái khám. Anh ấy hỏi tôi đang cảm thấy thế nào và lắng nghe tôi. Tôi đã học được rằng mọi người đang giúp đỡ cho tôi.
Tôi đã gặp bác sĩ phụ khoa của tôi để tái khám. Anh ấy hỏi tôi đang cảm thấy thế nào và lắng nghe tôi. Tôi đã học được rằng mọi người đang giúp đỡ cho tôi.
Tôi tìm cách tìm lại chính mình và cảm giác yêu thương, gần gũi
Tôi tìm cách tìm lại chính mình và cảm giác yêu thương, gần gũi
Tôi sẽ xăm lên mình hình ảnh một hoa dại, như một minh chứng cho những gì tôi đã chịu đựng.
Tôi sẽ xăm lên mình hình ảnh một hoa dại, như một minh chứng cho những gì tôi đã chịu đựng.

Chồng tôi có lúc đã hỏi tôi: Tại sao cho đến bây giờ, tôi lại quyết định chia sẻ câu chuyện này, liệu có quá sớm hay không? Tại sao không cho mọi thứ thêm thời gian để lắng xuống? Tôi trả lời: Bởi vì nó quan trọng và cần thiết. 

Mặc dù hành trình trị liệu tinh thần này của tôi sẽ còn kéo dài rất lâu, nhưng tôi vẫn lựa chọn việc lên tiếng và chia sẻ câu chuyện của mình. Có thể rất khó khăn với quyết định im lặng và chịu đựng, nhưng sẽ càng khó khăn hơn để có thể quyết định lên tiếng và chia sẻ câu chuyện của mình. 

Bộ ảnh của tôi dành cho những cô gái ngây thơ và nghĩ rằng mình đang đơn độc, những cô gái đã trải qua những cú sốc giống như tôi. Tôi muốn họ hiểu rằng: Họ không chỉ có một mình!

LA (theo CNN)

'The Invisible Man' hồi sinh sau 85 năm: Câu chuyện về những người phụ nữ bị bạo hành và kiểm soát độc hại

"The Invisible Man' hồi sinh sau 85 năm: Câu chuyện về những người phụ nữ bị bạo hành và kiểm soát độc hại

Sau hơn 85 năm, huyền thoại “người vô hình” sẽ được hồi sinh trên màn ảnh với cốt chuyện về những người phụ nữ bị bạo hành và kiểm soát độc hại