Vợ nhỏ hơn tôi 17 tuổi, năm nay mới 23. Tôi đã lớn tuổi, sự nghiệp ổn định, có nhà xe, có tiền tiết kiệm và 2 mảnh đất 'lận lưng' nên chỉ cần có gia đình thôi là trọn vẹn. Tôi cầu hôn Mỹ ngay ngày cô ấy nhận bằng tốt nghiệp đại học với lời hứa sẽ chăm sóc, yêu thương, chiều chuộng mọi sở thích của vợ. Bởi tôi biết, sở thích của cô ấy cũng rất đơn giản: mỗi tháng mua vài bộ váy áo, cái túi xách; thích uống trà sữa, đi la cà quán xá hoặc đi phượt chữa lành... Mấy điều đó, tôi đáp ứng được. Khi nào có con, Mỹ tự khắc sẽ trưởng thành hơn, chững chạc hơn thôi.
Đám cưới nhanh chóng diễn ra. Ngày đưa dâu, tôi phải sang ở cùng Mỹ để canh giờ gọi cô ấy dậy vì sợ vợ ngủ quên. Lên lễ đường, trước đông đảo khách mời, Mỹ vẫn nhí nhố tạo dáng chụp ảnh, trẻ trung và sành điệu. Ai cũng nói tôi 'trâu già gặm cỏ non', đã lớn tuổi rồi mà lại lấy cô vợ Gen Z; có người còn lo sợ cuộc hôn nhân của chúng tôi không lâu bền vì những khác biệt quá lớn về tuổi tác và nhu cầu.
Nhưng tôi thấy, cuộc sống của mình vẫn rất ổn, thậm chí còn khá vui vẻ. Có vợ trẻ trung, tôi cũng trẻ theo từ cách ăn mặc đến nói năng và nét mặt. Nhân viên cấp dưới khen tôi có vợ rồi, mặt mày bớt nhăn nhó, tính nết bớt khó khăn hơn. Đôi lúc, tôi còn nói những từ ngữ Gen Z khiến họ bất ngờ và trầm trồ.
Ảnh minh họa |
Chỉ có điều, vợ sinh con rồi mới có nhiều vấn đề nảy sinh. Cô ấy không chịu ở cữ truyền thống mà đòi đưa con mới 1 tuần tuổi ra cà phê ngoài trời. Chưa kể, vợ còn vô tư lướt điện thoại, xem phim Hàn cả đêm, con khóc thì gọi mẹ pha sữa bột cho uống. Chăm con gái ở cữ tròn tháng, mẹ vợ đã bỏ về quê vì con gái ngang ngược, cãi lời bà chem chẻm. Bất đắc dĩ, tôi đành phải thuê bảo mẫu để phụ vợ chăm con và dọn dẹp nhà cửa.
Thương cháu, thương dâu, tuần trước, mẹ tôi tay xách nách mang đủ thứ đồ đạc tẩm bổ cho con dâu. Nhưng vợ tôi tuyên bố thẳng là không ăn những thứ đó vì sợ mập. Cô ấy ưu tiên ăn lành mạnh, rau củ nhiều để nhanh giảm cân. Giảm cân nhưng lại đặt trà sữa, trà đào, cà phê về uống mỗi ngày vì... sợ tụt đường huyết. Biết tính con dâu nên mẹ tôi cũng không ép.
Nhưng mới ở nhà tôi được một tuần, mẹ tôi đã thở dài, bất lực với cách chăm con của nàng dâu Gen Z. Vợ tôi tập cho con ngủ riêng dù thằng bé chưa được 3 tháng tuổi. Mẹ tôi khuyên thì vợ bảo thời hiện đại, con cái không nên ngủ chung với bố mẹ nhiều, ngủ riêng để học tính tự lập. Rồi con khóc, cô ấy cũng không dỗ ngay mà đợi thằng bé khóc đến lả đi thì mới bế lên. Có khi con khóc đến tím tái mặt mày mà vợ tôi vẫn điềm nhiên nằm lướt điện thoại, tỉnh bơ. Bà nội xót ruột vừa đưa tay định bế đã bị con dâu cản lại với giọng điệu khó chịu. Mẹ tôi giận nên cũng không thèm bế nữa.
Hôm kia, vợ nói muốn đi phượt và bảo tôi thu xếp công việc để đi cùng. Mẹ tôi kinh ngạc, cháu nhỏ thế thì làm sao mà đi phượt đường dài, nắng gió, nhất là thời tiết đang nắng mưa bất thường thế này? Vợ tôi vẫn dửng dưng, bảo rằng đi chơi để con trải sương trải gió cho nhanh quen với môi trường sống và không có lý do gì để ép cô ấy phải chui rúc trong nhà suốt được. Đến nước này thì mẹ tôi bực quá, bà bỏ về nhà ngay chiều hôm đó với tuyên bố nếu vợ chồng tôi có đi phượt thì đem cháu sang cho bà, còn dám đem cháu đi cùng thì đừng về nhà nữa.
Còn 3 ngày nữa là đến ngày đi phượt rồi, tôi chẳng biết phải làm sao khi đứng giữa mẹ và vợ? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Cháu chồng vừa biết điểm thi cấp 3, chị chồng đổ ngay lỗi tại tôi, tức quá tôi nói thẳng cho chị "sáng mắt ra"
Tôi ức vô cùng, cảm giác bất lực và tức muốn bùng nổ khi bị đổ lỗi oan.