Giữa đêm, cửa sổ chat bật mở, một người bạn cũ - một single mom (mẹ đơn thân) rất ít khi trò chuyện. Không lòng vòng, cô hỏi anh: “Thằng bé nhà em thủ dâm, mà nó mới 11 tuổi đầu, em phải làm gì với nó bây giờ?”.
“Phải làm gì với nó bây giờ?”. Đấy là câu hỏi mang tính bất lực thời đại. Thời đại mà chính những phụ huynh còn đang mướt mồ hôi để theo kịp cái mới, đã phải trở thành chuyên gia để dạy con về chính những điều đó.
Nhưng nếu những ông bố thường tìm cách để trò chuyện và tìm cách để xây dựng một tình bạn với con. Thì câu hỏi của các bà mẹ thường là “Phải làm gì với chúng bây giờ?”. Bản chất câu hỏi ấy bộc lộ một phức cảm: Vừa muốn duy trì sự áp chế, vừa hoang mang nhận ra sự áp chế ấy đã không còn nhất nhất như ý muốn.
Ảnh minh họa: internet. |
Một chị bạn anh, nhà báo nữ nổi tiếng am hiểu các vấn đề xã hội, một hôm phát hiện trong cặp con gái cuốn sổ ghi chép mà đọc xong sốc đến mức phải bỏ ra khỏi nhà mấy ngày. Cuốn sổ của cô bé lớp 7, thực ra là sở hữu chung của một nhóm nữ sinh cùng lớp. Trong đó, lần lượt mỗi cháu viết lại một chuyện quan hệ tình dục, rồi bí mật truyền tay nhau đọc. Luân phiên, không được dừng lại.
Dĩ nhiên, bà mẹ đọc những trang viết như thế làm sao chịu nổi. Rũ rượi kéo anh ra quán rượu, chị lặp lại câu hỏi mà anh đã nghe nhiều lần: Phải làm gì với nó bây giờ?
Anh không trả lời trực tiếp vào câu hỏi, mà kể cho họ nghe câu chuyện của một võ sư. Phát hiện con trai liên tục nói dối mẹ, võ sư gọi nó ra và hỏi lý do. Cậu con trai giải thích nói dối vì sợ mẹ phạt, thậm chí đánh đòn. Võ sư bèn nói với con rằng, sợ mẹ phạt thì không nên. Vì suy cho cùng, vài cái roi vào mông chả thấm thía gì với một võ sinh cả.
- Nhưng con nên sợ mẹ buồn - võ sư xoa đầu con trai mình - vì sợ mẹ buồn thì con sẽ cố gắng không làm sai nữa. Còn sợ mẹ phạt, thì cố gắng của con chỉ để che giấu cái sai sao cho mẹ không biết là được.
Con trai võ sư sau đó nói dối ít dần, rồi gần như không lặp lại nữa. Cho những điều sai trái lỡ phạm phải, thằng bé tâm sự với bố.
Quay trở lại câu chuyện tính dục của hai cô cậu bé, và sự choáng váng của hai bà mẹ. Câu chuyện cuối cùng hóa ra đều không tệ như các mẹ tưởng. Cu cậu thủ dâm, đơn thuần chỉ là một lần tình cờ nằm sấp cọ sát với chiếu và thấy thích. Còn cô bé, là bởi trong trường rộ lên “trend” (trào lưu) phải có... người yêu. Thế là nhóm bạn thân (nhưng lại quá ngoan), để tránh bị coi là lạc hậu, bèn tự sáng tác những chuyện nam nữ hoàn toàn bằng tưởng tượng, rồi cùng truyền tay giữ như một bí mật chung.
Phải làm gì với bọn trẻ?
Trò chuyện và chia sẻ với chúng, vậy thôi. Sự khác biệt giữa một ông bố và một bà mẹ là ở chỗ, ông bố chấp nhận những biến cố - trong trường hợp tệ nhất, và xem mọi nguy cơ như những điều phải đến. Còn bà mẹ thì tìm mọi cách để ngăn cản những nguy cơ, và cho rằng mọi nguy cơ đều có thể dẫn đến biến cố.
Cho nên, những đứa trẻ sẽ lớn lên bằng tình yêu của người mẹ. Nhưng sau đó thì chính chúng sẽ dạy cho các bà mẹ biết cần phải làm gì. Tất nhiên, khi người ta đã yêu, thì lo lắng cũng nằm trong phạm trù hạnh phúc.
Bèn có lỗi cùng con
Người lớn không chịu mất thêm thời gian nghĩ về lũ trẻ khi bắt đầu công việc dù vẫn nói thành tựu của những việc ấy hướng tới thế hệ tương lai.