Trời nắng lắm, giữa trưa tháng 7, không một bóng cây trên con đường tôi qua. Nắng như thiêu đốt và không hề có gió. Cả nhân loại đã trốn hết vào phòng máy lạnh, tôi chắc thế. Nếu có ra đường thì cũng ô tô bật điều hòa hết cỡ, hoặc bịt bùng quấn vải kín mít thân mình, kiểu thời trang sa mạc, nếu đi xe máy xe đạp. Không có việc gì, thì chỉ có điên mới ra đường lúc này
Ngoài tôi, trên vỉa hè chỉ có hai người.
Người phụ nữ ăn vận cũng tươm tất, sạch sẽ. Nhưng nhìn qua cũng biết chị như người đâu đó lạc đến, không thuộc thế giới chị đang sống. Chị đi chầm chậm, mắt xa xôi tận đâu đâu, chốc chốc lại kêu nho nhỏ: “Ôi nắng quá, nắng quá!”.
Bạn cứ hình dung xem, một người đàn bà đi giữa trời chang chang nắng, không mũ nón gì, cứ lẩm bẩm một mình suốt dọc đường: “Ôi nắng, nắng quá!”. Nhìn thương lắm.
Tranh minh họa: Tào Linh. |
Nhưng thương lắm, thì phải là người đàn ông đang cố gắng đuổi theo người đàn bà đang kêu nắng ấy, để cố gắng đội lên đầu chị một cái mũ. Anh cứ dắt xe đạp trên vỉa hè, lần nào đội được mũ lên cho người đàn bà, thì chị ấy lại lập tức hất mũ xuống đất, miệng vẫn kêu nắng quá. Và cuộc đối thoại (không, độc thoại của từng người mới đúng) mà tôi nghe được thì không thể tượng tượng nổi, nó đau đớn và đầy kịch tính.
Người đàn ông van vỉ mọi cấp độ: “Về đi em, trời nắng lắm, em đang ốm mà! Về đi em, con đói, nó khóc đấy! Về đi em, cả nhà đang đi tìm! Về đi em, chúng mình đi xa nhà lắm rồi! Về đi em…”. Hàng trăm câu “Về đi em” như thế, chỉ mỗi một câu đáp lại: “Ôi nắng, nắng quá!”.
Dường như không có cách nào để giúp đỡ họ, ngoài cách duy nhất là tỏ ra không biết gì, chỉ đi gần gần. Có năm phút để nhận ra câu chuyện đang diễn ra: một người phụ nữ đang lúc tâm thần không ổn định, bỏ nhà đi giữa trưa nắng và đang được chồng của mình dỗ về. Nghe giọng tha thiết của người chồng, đủ để hiểu rằng người đàn ông ấy rất yêu vợ. Có lẽ đó cũng là lý do để anh chạy theo đằng đẵng như thế, suốt con đường dài không bóng cây.
Không gọi ai trợ giúp, không dùng chút vũ lực nào, dù có thể. Anh cứ lẵng nhẵng theo như thế, cứ tìm cách đặt mũ lên đầu vợ như thế, nhặt lên rồi đội lại mỗi lần chị vứt mũ, chạy theo qua ngã tư đèn đỏ mà chị không dừng lại. Giống như trong một vở kịch phi lý, hai nhân vật lặp đi lặp lại một tình tiết vô nghĩa với cái mũ và những lời thoại…
Không biết khi nào họ sẽ dừng lại nơi nào đó. Không biết một trong hai người sẽ lả đi vì mệt lúc nào giữa cái oi nồng hơn 40 độ ngoài trời. Đường càng dài ra, cuộc độc thoại của họ càng ít dần, rồi người đàn ông im lặng dắt xe đi theo vợ. Hình như anh ấy đang khóc.
Trong cái trưa nắng khủng khiếp ấy, dường như tôi đã nhìn thấy tất cả nỗi khổ ải của một kiếp người ngẫu nhiên đi cùng một đoạn đường. Tôi cũng nhìn thấy một tình yêu có vẻ như không giới hạn của một người đàn ông dành cho một người đàn bà, (mà tôi không tưởng tượng nổi rằng vẫn tồn tại trên đời một tình yêu như thế). Trong niềm xót xa vẫn thấy chút ngọt ngào, rồi tự dưng, nhìn họ lếch thếch đi gần nhau trên phố, mắt bất chợt cũng cay cay…
“Ôi nắng, nắng quá…”, rồi tôi cũng tự lẩm bẩm với mình
Chuyện đời chị Thắm và những con tôm ướp nước mắt
Nước mắt chị long lanh như kim cương, không biết có ướp vô tôm không, mà người ta nói tôm khô chị ngọt lạ lắm, cứ ghim vào trong lòng.