Tôi năm nay 63 tuổi, vừa nghỉ hưu hồi đầu năm với mức lương 21 triệu/tháng, tôi là người từng có những năm tháng đầy quyền lực và ảnh hưởng trong công việc, là giám đốc 14 năm liền tại một công ty lớn. Cuộc sống của tôi luôn được đồng nghiệp và cấp dưới tôn trọng, những quyết định của tôi ít khi bị phản đối. Nhưng trớ trêu thay, khi về hưu, tôi lại không thể có được sự nghe lời từ những đứa con của mình.
Trước kia, tôi quen với việc chỉ huy và điều phối, mọi người xung quanh luôn tuân theo mệnh lệnh của tôi mà không chút do dự. Tuy nhiên, trong vai trò của một người cha, tôi bắt đầu nhận ra rằng con cái mình không phải là những nhân viên mà tôi có thể ra lệnh. Và điều này thực sự khiến tôi cảm thấy bất lực và buồn bã.
Khi tôi khuyên con trai mình nên tiết kiệm tiền hơn là chi tiêu phung phí, con chỉ nhếch mép và tiếp tục mua sắm không kiểm soát. Tôi giảng giải về giá trị của đồng tiền và sự quan trọng của việc tiết kiệm cho tương lai, nhưng lời tôi nói như gió thoảng qua tai con. Thậm chí con còn chê tôi nói nhiều, con bảo: "Tiền con kiếm được thì con tiêu, con chưa xin của bố thì bố cứ để mặc con".
Hay là khi tôi đề nghị con gái mình nên về nhà sớm hơn là lang thang ngoài đường vào ban đêm, con lại cho rằng tôi quá lỗi thời và gia trưởng. Dù tôi lo lắng cho sự an toàn của con, nhưng con lại nghĩ rằng tôi chỉ muốn kiểm soát cuộc sống của con. Con bảo: "Thời thanh niên của bố thì thiếu vắng ánh đèn nên bố nghĩ 10 giờ tối là muộn, chứ bây giờ 10 giờ mới bắt đầu cuộc sống về đêm bố ạ".
Ảnh minh họa. (Nguồn AI) |
Tôi khuyên con gái nên chăm chỉ học hành để có một tương lai tốt đẹp hơn, có nghề nghiệp ổn định trong một môi trường công sở sẽ tốt hơn. Nhưng con lại phản đối và cho rằng thời đại này không cần bằng cấp để thành công. Con muốn theo đuổi ước mơ làm nghệ sĩ mà không cần quan tâm đến việc học hành truyền thống, điều này khiến tôi không khỏi lo lắng.
2 con đều nhất quyết cho rằng tôi đừng nên can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng tư của chúng, chúng đã trưởng thành, biết việc mình đang làm.
Thật đau lòng khi thấy những lời khuyên của mình không được con cái đón nhận, và thậm chí vợ tôi cũng không đứng về phía tôi. Bà ấy luôn bảo vệ và ủng hộ quan điểm của các con, cho rằng tôi đang cố gắng áp đặt quan điểm của một thời đã qua lên lưng con cái. Tôi cảm thấy như mình đang mất dần đi quyền lực và ảnh hưởng, không chỉ trong gia đình mà cả trong xã hội nữa.
Tôi bắt đầu tự hỏi, liệu mình có thực sự già nua và lạc hậu không? Hay đơn giản là thế hệ của con cái tôi đã thay đổi đến mức không còn cần đến lời khuyên của cha mẹ nữa? Tôi vẫn đang cố gắng tìm câu trả lời, trong khi vẫn muốn được là nguồn động viên và hỗ trợ cho con cái mình.
Lương hưu 9 triệu nhưng tháng nào mẹ cũng xin tiền chị dâu, mỗi lần chị đưa bà thì đều liếc mắt nhìn tôi khiến tôi chỉ biết than trời
Tôi có miệng mà không giải thích thanh minh được một lời vì nói ra có ai tin đâu.