Bằng chứng

Phụ nữ không tin vào thứ họ nghe, không tin vào thứ người khác cho họ thấy, thậm chí họ cũng không tin chính mình luôn - đôi khi.

Có anh kia, lần nào đi tiếp khách về muộn cũng bị vợ bắt đứng ở cửa kiểm tra kỹ một lượt. Lần thì cô phát hiện ra mùi nước hoa nữ, lần thì cô phát hiện ra vết son môi trên áo chồng, nói chung lần nào anh chồng cũng khốn đốn.

Lần gần nhất, người anh có mùi nước hoa, vai áo lại vương sợi tóc dài, báo hại phải ra sofa ngủ mất gần tuần lễ. Vừa được tạm tha mấy hôm, anh lại phải đi tiếp khách cùng sếp. Nửa đêm về nhà, rút kinh nghiệm, anh nhờ đồng nghiệp kiểm tra kỹ càng xem từ đầu đến chân có gì bất thường không, rồi mới về.

Cô vợ như thường lệ kiểm tra chồng, lấy kính lúp ra soi cũng chả thấy gì. Anh chồng thở phào, đã tưởng được đi ngủ. Ai dè cô vợ tru tréo lên, lại đuổi ra sofa. Vì rằng, “Tôi tưởng anh léng phéng với mấy con vớ vẩn đã quá đáng rồi. Giờ anh còn đi hủ hóa cả… ni cô nữa, thật là hết thuốc chữa!”.

Đấy là truyện cười, phụ nữ nghe xong sẽ rúc rích bảo: “Làm gì có chuyện thế”. Nhưng đàn ông nghe xong sẽ vừa cười vừa mếu: “Ôi giời ơi quen ơi là quen”. Không biết phải hủy bằng chứng thế nào, và thế nào thì bị xem là bằng chứng, đó là bài toán cực khó với cánh đàn ông.

(Ảnh minh họa: Pinterest).
(Ảnh minh họa: Pinterest).

Phụ nữ không tin vào thứ họ nghe, không tin vào thứ người khác cho họ thấy, thậm chí họ cũng không tin chính mình luôn - đôi khi. Cho nên sự ám ảnh của những người đàn ông trong một mối quan hệ ràng buộc tình cảm với phụ nữ, là giải thích những nghi ngờ. Nhưng sự nghi ngờ của phụ nữ lại chính là tác nhân tạo nên sự loanh quanh dối trá ngày càng có hệ thống của đàn ông.

Các nhà tâm lý học chỉ ra rằng, để nói dối cần nhiều yếu tố. Cần có sức tưởng tượng tốt để nghĩ ra kịch bản, cần có đầu óc logic để kịch bản đó hợp lý, cần có trí nhớ tốt để kể lại kịch bản hợp lý đó hàng chục hàng trăm lần vẫn không sai một chi tiết, và cần một số chi tiết có thật bởi vì trước sau gì lời nói cũng không đủ để chứng minh.

Anh nọ, quanh năm dùng dầu gió, ngửi rất ghê, lúc nào cũng như người ốm. Nhưng mà nó lành, mùi nước hoa nào cũng át được hết - anh nháy mắt cười.

Ông kia, không bao giờ gọi nữ giới là Em, chỉ gọi Cô xưng Anh. Không còn phản xạ gọi Em, thì dù đang đi với vợ có bất kỳ Em nào gọi điện đến cũng bình tĩnh thản nhiên bật máy lên dõng dạc mà đáp: Alo? Cô gọi gì thế? Nghe nó đoan chính thiện lành biết bao nhiêu. Cậu khác, ngăn trong túi xách lúc nào cũng có cái phong bì để sẵn mấy trăm nghìn, đề sẵn tên… chính mình. Phòng khi đi về muộn, thì lấy ra đưa vợ, làu bàu: “Đây em mở ra xem bao nhiêu, đối tác nó mời đi ăn rồi cứ ép nhận”. Bằng chứng như thế là rẻ, so với sự yên ổn đổi lại.

Đấy là những bằng chứng ngụy tạo, nhưng cơ bản là thủ đoạn một tí cho êm nhà ấm cửa, chứ cũng chưa hẳn để che giấu điều dối trá gì lớn lao.

Khổ nỗi, trăm tính ngàn tính không bằng một lần hớ hênh. Có anh nọ hút thuốc lá điện tử, một hôm về nhà vợ thấy cái hộp sạc pin cho thuốc lạ lạ, bèn hỏi. Anh chồng bảo đang thèm thuốc mà hết pin, nên mượn của anh bạn cùng công ty. Ai dè cô vợ thấy sạc pin đàn ông mà lại màu… hồng, bèn lên Facebook tìm kiếm. Bằng tài năng thiên bẩm của phụ nữ, vợ tìm đúng ảnh một cô đồng nghiệp có cầm cái hộp thuốc điện tử màu hồng như thế. Đến nước ấy, anh chồng đành thú nhận là mượn của đồng nghiệp nữ.

- Vậy tại sao anh nói dối là nam?

- Vì nói thật em sẽ không tin.

- Sao anh cho là nói thật em sẽ không tin?

- Vì em là vợ anh, nên anh hiểu.

Đoạn đối thoại chân thật và quá logic.

Lại có câu “Nhà cháy hai đầu”, cũng hết sức oái oăm. Đó là khi anh nào léng phéng bồ bịch, rồi lại bị… ghen ngược. Khi ấy, cô bồ sẽ tìm cách… gửi bằng chứng cho “chị cả”. Hoặc để phá, hoặc để chọc cho bõ ghét. Vậy nên mới có anh chồng về nhà, vứt quần áo vào máy giặt, mà không biết rằng trong túi quần có chiếc quần lót nhỏ xíu đã bị nhét vào từ lúc nào. Vậy nên mới có anh chồng quen thói cứ về là giày mỗi chiếc đá tung một nơi, mà không biết rằng đế giày có chiếc vỏ bao cao su đã bị “vô tình” dính vào bằng một mẩu bã kẹo cao su. Vậy nên mới có anh chồng lái ô tô đưa vợ đi làm, mà không biết bên ghế phụ đã có một chiếc hoa tai nhọn hoắt, gài rất khéo vào khe ghế. Nhà mà cháy hai đầu, thì tai họa nhân đôi, thật là trăm khổ nghìn khổ.

Vâng thì ai cũng biết, việc không muốn người ta biết chỉ có đừng làm. Nhưng chị em thân mến, còn có một câu này không biết chị em đã nghe chưa. Rằng thì, việc không muốn người khác biết chưa chắc đã là việc sai, mà việc muốn người khác biết lại chưa chắc đã là việc đúng.

Hay là mình cứ tin nhau, và độ lượng lắng nghe một chút?

Phạm Gia Hiền

Đàn ông không đáng tin hay phụ nữ không đủ yêu thương chính mình?

Đàn ông không đáng tin hay phụ nữ không đủ yêu thương chính mình?

Liệu đàn ông có phải là sinh vật chỉ gây sát thương cho phụ nữ hay chỉ vì bạn không đủ kiên nhẫn để chờ một đàn ông tốt xuất hiện?