Đến ngày lễ Tình nhân, cũng vừa đúng là ngày mùng 1 Tết, họ hàng đến chơi quá đông, nhà không còn chỗ ngủ nên tôi và chồng đành phải sang nhà bạn ngủ nhờ. Đây là lần đầu tiên từ sau khi về quê, vợ chồng tôi được ở chung một phòng với nhau. Cũng chính nhờ đêm này mà tôi đã mang thai. Nhưng tôi không ngờ được rằng, từ lúc phát hiện mang thai, quan hệ của tôi và mẹ chồng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Vì tôi mang thai nên chồng càng quan tâm chăm sóc tôi hơn, tối thứ 6 anh ấy về quê, đến sáng sớm thứ 2 mới quay trở lại thành phố. Chúng tôi ở nhà, cũng có lúc vợ chồng ôm ấp tình cảm với nhau một chút, thế nhưng mẹ chồng tôi không vui, bà nói riêng với tôi: “Ở nhà thì đừng có dính lấy nhau như thế, bà ngoại là người cổ hủ, bà sẽ không vui đâu”. Bà còn bảo tôi giục chồng quay lại thành phố từ chủ nhật vì thứ hai đi làm dễ bị tắc đường muộn giờ.
Mang thai không lâu thì tôi có dấu hiệu dọa sảy thai, đi khám bác sĩ thì may mắn không có vấn đề gì, thế nhưng mẹ chồng lại nhân cơ hội này khuyên tôi nghỉ việc ở nhà dưỡng thai. Nhưng tôi nhất quyết không chịu. Nếu tôi nghỉ việc, đồng nghĩa với chuyện phải ngửa tay xin tiền chồng hằng tháng, đến lúc đó áp lực kinh tế đặt lên vai chồng tôi, anh sẽ khó chịu với tôi. Cả mẹ chồng, ban đầu thì có thể hiểu được dụng ý tốt đẹp của bà, nhưng sau này thấy tôi ở nhà cả ngày, không làm gì ra tiền, bà sẽ sinh ra cáu gắt với tôi. Tới lúc đó, không những mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu mà cả mối quan hệ vợ chồng cũng hỏng bét. Thế nên dù thế nào tôi cũng không bỏ việc.
Mang thai đến tháng thứ sáu, không chịu nổi áp lực trong nhà nên tôi lấy cớ đường đi làm xa để chuyển ra ngoài, thuê một căn phòng gần cơ quan ở tạm. Mỗi ngày một mình tôi vác bụng bầu đi đi về về, tự mua thức ăn tự nấu nướng, còn chồng tôi về phòng trọ cũng chẳng buồn đưa tôi đi siêu âm, chỉ luôn miệng giục tôi về nhà thăm hỏi mẹ.
Sinh con xong, mẹ chồng chẳng đoái hoài, một mình tôi tự chăm con từ A đến Z. Hai vợ chồng mỗi người một nơi nên tình cảm bị phai nhạt đi nhiều, tôi bảo với chồng không về quê định cư nữa, đưa con quay về thành phố, một nhà ba người ở cùng nhau. Chồng tôi đồng ý, bảo tôi cứ ở nhà chăm con trước đã, chờ khi con cứng cáp mới đi làm.
Tôi âm thầm xin chuyển công tác về lại thành phố, dự định khi lấy được quyết định từ công ty thì sẽ có cớ để đưa con quay về ở với chồng. Thế nhưng mẹ chồng không đồng ý. Bà còn bảo chúng tôi: “Hai đứa hiện tại cứ mỗi đứa một việc, cuối tuần tụ tập lại với nhau giống như đi nghỉ dưỡng ấy, không tốt hơn à”.
Tôi nghĩ, mẹ chồng không muốn tôi quay về thành phố là vì sợ mỗi tháng chúng tôi chỉ về một lần, bà không còn được gặp con trai nhiều như trước nữa. Hiện tại tuần nào chồng tôi cũng về quê vì vợ con ở đây. Thế nên tôi đành ở lại quê chồng thêm một thời gian.
Đến khi con được 6 tháng thì chồng tôi quyết định bỏ việc ở phố để về quê. Lúc biết tin, mẹ chồng mắng tôi sa sả mấy tiếng đồng hồ, mặc cho tôi giải thích, bà liên tục đay nghiến: “Nếu cô không đòi ở gần chồng thì nó có đến mức phải nghỉ việc không? Công việc tốt như thế, lương tháng mấy chục triệu, ở làng ai cũng khen nó thành đạt, lần nào về cũng mát mặt cả nhà. Giờ về quê thì khác gì bị đuổi…”.
Chỉ ở trước mặt con dâu thì mẹ chồng tôi mới thể hiện uy quyền, còn trước mặt con trai yêu quý thì lúc nào cũng là một người mẹ hiền dịu. Nhưng chỉ cần muốn yêu cầu gì đó, là bà sẽ dùng chiêu của mình, lúc thì nằm vật ra giường kêu huyết áp cao chóng mặt, lúc thì đứng trong bếp lau nước mắt rồi than thở: Ôi trời ơi, tôi biết phải làm sao đây!
Ảnh minh họa |
Chồng tôi bỏ phố về quê, không chịu làm nhân viên văn phòng, cuối tuần mới đi chụp ảnh vài cái đám cưới. Tôi đi làm từ 9h sáng đến 5h chiều, về lại sấp ngửa con cái cơm nước, còn chồng tôi thì lại nằm sô pha chơi điện tử. Chi tiêu trong nhà chỉ phụ thuộc vào mình tôi, tôi oán trách chồng không chịu đi làm thì anh ta lại buông ra một câu: Có lẽ người như anh không thích hợp kết hôn, cũng không thích hợp làm bố. Khi ấy, trong đầu tôi đã có lý định ly hôn, thế nhưng vì con còn quá bé nên tôi đành tạm dừng suy nghĩ đó lại. Mẹ chồng thì vẫn cứ không ngừng can thiệp vào chuyện riêng của vợ chồng tôi. Bà luôn cho rằng chồng tôi mệt rồi thì phải để anh nghỉ ngơi. Kể cả việc thấy tôi tất bật, chồng nằm ườn trên ghế, bà cũng cho rằng thế là phải.
Sau khi mẹ chồng tôi nghỉ hưu, bà xin vào làm kế toán ở một công ty tài chính. Bà xui tất cả người thân họ hàng, cả tiền tiết kiệm của vợ chồng tôi, tiền dành dụm cả đời của bà gửi tiết kiệm ở công ty đó nhằm ăn hoa hồng. Tôi nhận thấy có mùi nguy hiểm nhưng cũng không làm gì được vì càng khuyên can thì mẹ chồng càng cáu gắt và cho rằng trứng đòi khôn hơn vịt. Thế nên tôi chỉ biết giữ chặt lấy tiền tiết kiệm của mình, không đầu tư, gửi vào đâu hết.
Kết quả, một thời gian sau, công ty đó ôm tiền chạy mất, tiền của tất cả mọi người cũng theo gió mà bay. Họ hàng kéo đến đòi lại tiền, mẹ chồng tôi nợ đầm đìa nhưng không chịu bán nhà của mình mà bắt vợ chồng tôi lấy hết tiền tiết kiệm ra trả nợ cho bà. Mẹ chồng khóc lóc ầm ỹ, mắng tôi không biết thương chồng thương con, không biết dang tay cứu giúp người nhà. Chồng tôi thấy mẹ như vậy cũng sốt sắng giục tôi đưa tiền. Tôi không đưa thì anh nói “Bằng mọi giá cô phải cứu mẹ tôi, nếu không đưa tiền thì mau cút khỏi nhà”.
Tôi thở dài: “Được, thế thì chúng ta ly hôn đi”. Tôi thật sự không dám gửi gắm mình và con vào một người chồng như thế này được nữa.
Chồng tôi gật đầu luôn, không một chút do dự: “Được”.
Ngày 25 tháng 7 năm 2023, chúng tôi hoàn tất thủ tục ly hôn, kết thúc 9 năm vợ chồng. Lúc ra khỏi toà án, tôi nói với chồng cũ: “Nếu sau này anh có tái hôn thì nhất định phải tách khỏi bố mẹ anh ra”.
Câu trả lời của anh ta khiến tôi không thể quên được: “Cả đời này tôi sẽ không tái hôn nữa, tôi muốn sống và phụng dưỡng bố mẹ tôi cả đời”.
Trước lúc qua đời, mẹ chồng để lại tài sản cho vợ chồng tôi, bố chồng không được một xu: Câu trăng trối khiến tôi biết bà rất thương ông
Chúng tôi không biết có đáp ứng được tâm nguyện của mẹ chồng không nữa?