Bất ngờ khi thấy giúp việc tiếp khách "cao tay" hơn chủ nhà

Khoảng 15 phút sau, cô Thắm xin phép đứng lên đi nấu cơm, lúc này bố tôi mới cười khà khà bảo cô ấy là người giúp việc nhà mình.

Cô giúp việc nhà tôi tên Thắm, 45 tuổi, sạch sẽ, ưa nhìn, người ở quê nhưng sành điệu hơn cả thành phố. Cô ăn mặc rất gọn gàng, quần áo hàng chợ nhưng do biết cách phối đồ nên nhìn khá ưng mắt. Mẹ tôi dù có tiền và thường vào các cửa hàng thời trang hàng hiệu song mặc đồ không thể đẹp như cô Thắm. Chắc có lẽ cũng tại vóc dáng mẹ tôi đẫy đà còn cô Thắm thanh mảnh hơn.

Cô Thắm nấu ăn cũng rất ngon và nhanh, mỗi tội là cô nấu hơi ít món. Hôm nào nổi hứng thì cô nấu 4 món, còn thường thường thì mỗi bữa cô chỉ nấu 3 món, 2 mặn 1 canh, có hôm cô cho nhà tôi ăn trứng rán, thịt luộc, rau lang xào. Thế nên bữa nào 5 người: bố mẹ tôi, anh trai tôi, tôi và cô Thắm cũng đều ăn sạch bách. Cô Thắm cười xòa bảo: "Ăn hết cho đỡ phí, rửa bát cũng nhanh". Tôi nghĩ chắc tại nay cô lại lười, nhưng cả nhà không ai ý kiến gì, vì tìm người giúp việc giờ khó lắm. Huống chi cô Thắm ngoài việc thỉnh thoảng lười nấu ăn ra thì chẳng chê được điểm nào.

2 hôm trước nhà tôi có khách, là 3 người bạn làm ăn của bố tôi. Họ mới từ nước ngoài về nên đến thăm nhà tôi. Hôm đó tôi được nghỉ học (tôi đang học năm thứ 3 đại học) nhưng tính tôi hướng nội nên chỉ xuống chào hỏi vài câu rồi lại lấy lý do bận ôn bài để vào phòng mình nằm. Thế nhưng tôi vẫn để hé cửa để có thể nắm bắt được tình hình ở phòng khách. Mẹ tôi đi spa chưa về. Họ ngồi được lúc thì cô Thắm đi chợ về, cô xách cái giỏ vào nhà, đon đả chào hỏi mọi người. 3 người bạn của bố tôi chắc tưởng cô Thắm là bà chủ nhà nên đứng dậy niềm nở bắt tay, rồi còn khen bố tôi khéo chọn vợ, nhìn người vừa đẹp vừa giản dị, là mẫu phụ nữ của gia đình.

Cô rất tự nhiên, ngồi xuống bàn trò chuyện với mọi người về các phong tục tập quán ở làng quê. (Ảnh minh họa)
Cô rất tự nhiên, ngồi xuống bàn trò chuyện với mọi người về các phong tục tập quán ở làng quê. (Ảnh minh họa)

Tôi choáng váng, may là mẹ tôi không nghe được, nếu không chắc nổi cơn tam bành. Kỳ lạ là cô Thắm không giải thích mình là người giúp việc, tuy cô không nhận mình là bà chủ nhưng thái độ đối đáp lại của cô khiến tôi không hài lòng lắm. Bởi cô rất tự nhiên, ngồi xuống bàn trò chuyện với mọi người về các phong tục tập quán ở làng quê, gợi cho họ cảm giác nhớ lại tuổi thơ khiến ai cũng hào hứng, cuộc gặp gỡ vì thế mà sôi nổi hẳn lên. Mẹ tôi không thể khuấy được bầu không khí như thế này.

Bố tôi sau phút bất ngờ ban đầu thì cũng tham gia vào. Khoảng 15 phút sau, cô Thắm xin phép đứng lên đi nấu cơm, lúc này bố tôi mới cười khà khà bảo cô ấy là giúp việc nhà mình, còn "nóc nhà" chưa về. 3 người bạn dù nhận nhầm người nhưng vẫn rất vui vẻ.

Tôi cảm thấy lo lắng cho mẹ và hơi nghi ngờ liệu rằng cô Thắm có suy nghĩ muốn trở thành bà chủ nhà thật không? Tôi chưa từng thấy điều gì mờ ám ở bố và cô Thắm nhưng tôi có nên bảo mẹ tìm cách cho cô nghỉ việc không? Phận làm con, tôi không muốn gia đình có bất kì lục đục xáo trộn nào. Thà đề phòng trước còn hơn!

Ngọc Thương