Bố mẹ muốn con út bỏ học để đi làm kiếm tiền nuôi anh trai ăn bám

Cùng là con trai nhưng vì sao thằng bé  lại là đứa bị cả nhà ghét bỏ?

Tôi đang hoàn tất thủ tục vay tiền để hỗ trợ sinh viên đang học đại học cho em trai mình. Thủ tục có chút mất thời gian nhưng cũng may tôi được hỗ trợ rất nhiều nên cũng đã tạm gọi là xong việc.

Hiện tại em trai tôi đang học năm nhất ở một trường có tiếng ở Hà Nội. Việc học của thằng bé rất ổn, tôi cũng mừng vì thằng bé đỗ vào một trường đại học có môi trường tốt, mong rằng nó sẽ hoàn thành học tập để tạo tiền đề tốt nhất cho việc ra trường sau này.

Thật sự để phải đi đến bước vay tiền ngân hàng thì tôi không hề muốn chút nào nhưng chẳng thế làm khác. Năng lực tài chính của tôi hiện tại chỉ có thể thêm bát thêm đũa nuôi em ăn chứ không còn lực để cho nó đi học nữa.

Tôi là chị gái cùng mẹ khác cha với thằng bé. Sau khi ly hôn và để lại tôi cho chồng cũ nuôi thì mẹ tôi lập gia đình mới, sinh thêm được hai đứa con trai. Thằng út là thằng đang ở cùng với vợ chồng tôi mà tôi đang làm hồ sơ vay học phí cho.

Chỉ mới năm ngoái thôi khi nó đỗ đại học, dượng và mẹ tôi vui lắm, ăn mừng rất to. Cả họ mấy đời mới có một thằng bé học được lên đến đại học cơ mà. Ấy vậy mà chỉ sau một năm mọi chuyện đều đổi khác.

Bố mẹ muốn con út bỏ học để đi làm kiếm tiền nuôi anh trai ăn bám

Nhà có hai thằng con trai nhưng tính cách đối lập nhau hoàn toàn. Thằng út ngoan bao nhiêu thì thằng lớn lại ăn hại bấy nhiêu. Tôi thứ nhất chỉ là con riêng của mẹ, thứ hai cũng là phận gái đã lấy chồng nên không bao giờ cũng chẳng hề có ý định can thiệp vào chuyện gì trong nhà dượng và mẹ. Thế nhưng tôi rất thương thằng út nên khi có chuyện xảy ra tôi mới đứng ra làm người giám hộ cho nó.

Thằng lớn nó ngỗ ngược từ khi con nhỏ. Lớp 4 nó đã lấy đá ném vào đầu bạn, dượng và mẹ đền không biết bao nhiêu tiền. Sau vụ đó gia đình kiệt quệ.

Lên cấp 2 thì nó bỏ học, đàn đúm với bạn xấu, suốt ngày dạt nhà ở hết quán net nọ đến tiệm chơi game kia.

Đến cấp 3 thì nó ăn trộm ăn cắp, yêu đương, gái gú linh tinh. Đến tầm này thì dượng và mẹ đã chán lắm rồi và đương nhiên là nó bỏ thi đại học rồi, có thi thì cũng chẳng có cơ hội nào đỗ cả.

Ngược lại thằng út nó quá kinh sợ anh nó nên cứ anh nó làm gì nó đều làm ngược lại. Anh nó chơi bời thì nó cắm đầu vào học, anh nó cãi bố mẹ thì nó không bao giờ láo với bố mẹ nửa chữ...

Chuyện là thằng lớn cách đây 3 năm bỏ nhà đi biệt xứ không ai liên lạc được. Dượng và mẹ đã tìm mọi cách để tìm nó nhưng đều không được. Hai ông bà vốn dĩ hết hi vọng rồi và cũng quá bất lực với thằng con này nên đành buông xuôi.

Thế nhưng đầu năm nay nó bất ngờ lết cái thân tàn ma dại về nhà khóc lóc kêu bố mẹ cứu con.

Nó mang về một thân bệnh tật và một số nợ lớn bằng đúng gia tài của dượng và mẹ.

Dượng và mẹ luôn bị cái "bẫy đạo đức" và cái mác "cháu đích tôn" dính chặt vào người hoặc giả là họ quá yêu con trai lớn nên quyết định bán nhà trả nợ và chữa bệnh cho con.

Đến giờ dượng và mẹ hoàn toàn không còn gì trong tay nhưng thằng lớn mất khả năng lao động nên coi như là phải nuôi nó cả đời.

Cuối cùng ông bà quyết định gọi thằng út về để bảo nó nghỉ học vì không còn khả năng trả học phí cho nó.

Thằng bé nghe vậy cũng xin bố mẹ cho tiếp tục học, nó sẽ đi làm thêm hoặc vay học phí từ trường nó. Nhưng lúc này dượng và mẹ mới nhận thật là bây giờ hai ông bà phải bỏ việc ở nhà để chăm sóc thằng lớn nên muốn nó nghỉ học để đi làm kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình.

Hai ông bà còn định làm hồ sơ cho nó đi xuất khẩu lao động để kiếm tiền gửi về nhà nuôi thằng anh.

Thằng bé mới 19 tuổi, cái tuổi nhạy cảm đấy làm sao chịu được khi nghe bố mẹ nói những lời kinh khủng như vậy. Nó bỏ chạy sang nhà tôi...

Tôi và chồng có lên tiếng nói dượng và mẹ nên suy nghĩ lại nhưng hai ông bà nhất quyết đòi từ mặt thằng bé nếu nó không chịu nghỉ học kiếm tiền nuôi thằng ăn vô tích sự của nó.

Tôi cạn lời. Tôi bảo thằng bé sang nhà tôi ở, tôi nuôi ăn được, việc học phí từ từ cả nhà cùng tính giúp nó.

Điều tôi lo lắng nhất bây giờ là thằng bé bị ảnh hưởng tâm lý, sợ nó nghĩ dại hoặc tự nhiên muốn nổi loạn thì tôi không biết sẽ phải làm sao nữa...

Mạn Ngọc