Nhiều năm trước tôi làm ở một công ty có trụ sở vùng đặt ở Singapore. Cô sếp mình là người từ London sang Sing nhận nhiệm kỳ. Chồng của cô ấy thôi việc bên Anh đi theo cô ấy. Tôi hỏi tại sao thế. Cô ấy bảo:” Công việc của tao tốt hơn. Sang đây thu nhập cũng tốt hơn vì có phụ cấp. Chồng tao mà ở lại Anh làm việc thì tiền kiếm được của nó cũng chỉ đủ thuê Osin trông con và dọn nhà. Thế thì thà thôi việc, rồi chồng tao làm việc nhà để tao đi làm còn tốt hơn. Hơn nữa lại được ở gần nhau, gia đình vẫn sum họp”.
Ảnh minh họa: internet. |
Sau đó tôi chuyển sang một công ty khác. Cũng có một sếp nữ ở bên Mỹ. Cô ấy có 3 con gái sàn sàn tuổi nhau. Cô ấy kể: “Chồng tao nghỉ ở nhà, lo cơm nước đón con cái. Tao đi làm. Chồng tao ăn theo chế độ “người phụ thuộc”. Công việc của tao có thu nhập tốt hơn nên bọn tao thống nhất nó ở nhà, tao đi làm”.
Trong một lần tôi sang công tác, cô ấy hỏi: “Chắc mày mua sẵn đồ ăn, chia thành nhiều gói nhỏ rồi tống vào tủ lạnh cho chồng ăn dần trong khi mày đi công tác à?”. Tôi bảo nhà tôi có giúp việc. Giúp việc sẽ chợ búa, nấu nướng, dọn dẹp nhà. Cô ấy cười phá lên “Chồng mày sướng hơn chồng tao. Chồng tao phải làm hết việc nhà. Còn phải đưa đón 3 đứa trẻ tại 3 trường khác nhau nữa”.
Một cô đồng nghiệp của tôi cũng có hoàn cảnh tương tự: chồng dân IT, cực giỏi thiết kế game online, nhưng bỏ việc theo vợ sang Trung Quốc, rồi lại kéo nhau sang Việt Nam chăm con cho vợ đi làm. Cậu chồng trước đây thỉnh thoảng nhận việc làm thêm, nhưng từ khi sang Việt Nam thì thôi hẳn mà chỉ thích lượn xe máy đi chợ, đón con và cơm nước chờ vợ về.
Một cậu bạn đồng nghiệp khác của tôi ở bên Malaysia có vợ cũng đi làm. Cậu ấy bảo:” Bếp nhà tao cực sạch vì chẳng bao giờ nấu. Một năm nấu đúng bốn lần: vào Năm mới và Noel, nhưng cũng là món được sơ chế sẵn rồi. Hết giờ làm việc, tao đi ô tô ra ga tàu điện đón vợ ở đó rồi đi ra quán ăn cơm luôn. Khỏi nấu đỡ tốn tiền điện và không phải đi chợ. Vợ tao đi làm bận, toàn về muộn. Không thể nấu nướng. Con cái tao gửi bên ông bà nhờ đón và cho ăn. Chút tao qua đón”.
Ảnh minh họa: internet. |
Bốn người quen trên của tôi đều rất thành đạt và hạnh phúc. Họ giới thiệu chồng / vợ với tôi với một niềm tự hào và luôn nhắc đến gia đình trong các câu chuyện tán phét ngoài giờ làm việc.
Tôi kể những chuyện ấy với chồng tôi. Chúng tôi vẫn thường xuyên chia sẻ với nhau mọi điều. Và thật may anh ấy hiểu và thông cảm. Công việc của tôi luôn bận và hay đi công tác. Tôi dùng chữ "May" vì đàn ông Việt Nam như chồng tôi không nhiều. Khi tôi kể câu chuyện này với bạn bè, cả bạn trai và bạn gái, hầu như tất cả đều nói: “Chồng Tây mới thế”.
Chồng Tây, chồng Ta quả thật khác nhau nhiều lắm. Việt Nam cũng có nhiều người đàn ông làm việc nhà, nhưng nói chung ai cũng nghĩ rằng nếu vợ thành đạt, chồng chỉ là cái bóng sau lưng vợ. Không ai muốn làm cái bóng cả, dù có đi nhậu tối ngày, say xỉn đánh vợ hoặc không kiếm ra tiền, họ vẫn nghĩ họ không phải hy sinh vì điều gì hết, gia đình nghiễm nhiên là của họ.
Tôi nghĩ tôi đúng là may thật.
Có những con đường phụ nữ mãi tự quản
Phải chăng phụ nữ Việt quá giỏi giang tháo vát nên được tôn vinh, và khi được tôn vinh thì lại phải tỏ ra giỏi giang gánh vác gấp đôi?